- Hạo Tư, Để tôi xuống đi. Để Giang Ngôn đưa tôi đi là được rồi! Cậu về thay quần áo đi. Ướt hết rồi!
Anh đưa tay đón lấy cô, cau mày quở trách:
- Cậu sao vậy? Nữa đêm đi nghịch nước à?
Cô không trả lời chỉ im lặng để anh bế ngang lên, đi về phía phòng y tế, đầu dựa vào lồng ngực của anh, mệt mõi nhắm mắt lại, thân thể cô khẽ run lên vì sợ và lạnh . Anh đoán được cô cảm thấy lạnh nên dừng lại thả cô đứng xuống. Ngôn Hạ mệt mõi cố mở mắt nhìn anh, anh để cô dựa vào người ,1 tay ôm lấy eo cô, 1 tay cỡi áo khoát chiến đấu của mình ra, khoát lên người cô. Lạnh nhạt:
- Coi chừng cảm lạnh! Rồi lại ôm cô lên, đi về phía lều y tế của căn cứ huấn luyện.
Cô yên tỉnh quá nên anh cúi đầu nhìn thì thấy hình như cô đã ngủ, đôi môi thì trắng bệnh vì lạnh, gương mặt xinh đẹp ngoan ngoãn dựa vào ngực anh thỡ đều, mày hơi cau lại. Anh phát hiện hình như cô rất sợ. Khóe mắt có gịot nước mắt cứ vậy lăn xuống, Giang Ngôn chau mày ánh mắt buốt lạnh hơn cả cái hồ lạnh lẽo trong đêm giá rét kia.
Anh đưa cô đến lều y tế, trong lều chĩ có 1 bác sĩ nữ.
- Lão sư, cậu ấy bị rơi xuống hồ! Anh đặt cô lên giường bệnh rồi quay sang nói với bác sĩ.
Sau khi đưa Ngôn Hạ vào trong, anh xoay người định đi ra thì bất ngờ bị cô nắm
tay kéo lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh.
- Tôi về lều lấy cho cậu bộ đồ sạch để thay, Sẽ quay lại ngay! Anh nắm bàn tay lạnh ngắt của cô xoa xoa. Môi khẻ mỉm cười. Rồi rời đi.
Sau khi nằm trên giường bệnh, Ngôn Hạ đưa mắt nhìn ra bên ngoài,
Ngay vào lúc bác sĩ đang định kéo áo cô lên thì liền bị cô cản lại, đồng thời nhìn cô ta, yếu ớt nói:
- Em không sao, chỉ bị rơi xuống hồ lạnh với uống vài ngụm nước lạnh thôi.
Lão sư không cần kiểm tra, cho em uống chút nước ấm, em nằm nghỉ một lát là được rồi!
Bác sĩ liếc nhìn cô, cô ta làm bác sĩ ở căn cứ lâu như vậy rồi, tham gia nhiều cuộc tập huấn quân sự và thi đấu nhiều rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy 1 cô nhóc thiếu niên xinh đẹp như vậy.
Chỉ là không ngờ cô không những có nước da mịn màng, mà dù thoạt nhìn thân hình cô có vẻ rất nhỏ nhắn nhưng khi cởi áo khoát ngoài và áo thun chiến đấu đã ướt mem ra, chỉ mặt dạng áo bra thể thao thì lại có vóc dáng quyến rủ đầy đặn hơn đám thiếu nữ cùng tuổi như vậy.
Nhưng để kiểm tra thân thể lại tốn hơi như thế, cảm giác cho cô ta biết Ngôn Hạ không thích bị người khác động vào người. Nhưng mà bác sĩ chĩ dám suy nghĩ chứ nào dám nói lung tung những lời như thế, dù sao cô ta cũng chỉ là bác sĩ của căn cứ,còn những người tập huấn ở đây không ai dễ dãi dễ chọc cả.
Khi bác sĩ đưa tay cầm ống nghe định khám cho cô thì Ngôn Hạ liền gắng sử dụng chút sức lực mới tích góp được để hất tay của cô ta ra. Cô ngồi dậy, hơi thỡ hơi đứt quảng, ánh mắt không vui nói:
- Lấy giúp tôi ly nước ấm trước được không?
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, cô ta đoán chắc là do lạnh quá. Bác sĩ thở dài,cô ta xoay người đi rót nước đưa tới cho cô.
Ngôn Hạ nhận lấy cốc nước rồi cảm ơn.
Sau khi uống vài ngụm, cô ngẩng đầu lên nhìn cô ta , lạnh nhạt :
- Tôi đỡ hơn nhiều rồi! Tôi nằm ngủ chút là được rồi.
- Chỉ cần uống ly nước là khỏe rồi sao? Sao tôi lại không biết ly nước này là thuốc tiên vậy nhỉ?
Bác sĩ tỏ vẻ nghi ngờ liếc nhìn cô, sau đó đưa tay sờ lên trán cô. - Không sốt, ừm , vậy không sao! Nằm nghĩ ngơi chút là khỏe thôi.
- Tôi thật sự không sao! Cô khẻ cong môi cười, nhưng rõ ràng trong mắt không hề có ý cười.
Cô kéo áo khoát chiến đấu của anh và cái mền trên giường bệnh đấp lên người, nhắm mắt. Cô muốn bình tĩnh tâm trạng.