Giang Ngôn qua lều của đám người Ngôn Hạ muốn lấy đồ khô cho cô thay, nhưng vừa vào đã bị Cẩm Nhi cùng Hoa Y chưa biết chuyện gì trêu ghẹo.
- Nam thần tìm nữ thần nhà bọn tôi à? Cậu ấy chưa về! Cẩn Nhi đùa.
- Tôi đến lấy đồ sạch cho Ngôn Ngôn thay ! Giang Ngôn hơi trầm mặt nói với 2 cô gái.
- đồ sạch??? Ánh mắt Hoa Y thoáng tia xấu xa.. 2 người làm gì mà cần đồ sạch???
Cẩm Nhi ôm đầu:
- Chậc, kịch liệt quá vậy, giữa rừng thế này à? Haha..
- cậu ấy bị rơi xuống hồ! Giang Ngôn lạnh nhạt nhìn 2 cô gái đang không nghiêm túc trước mặt. Nhưng anh không ngờ vừa nghe cô rơi xuống hồ , họ lập tức thay đổi thái độ. Cực kì lo lắng.
- What? Rơi xuống hồ? Cậu ấy đâu? Hoa Y giật mình, hõi liên tục.
-Tại sao cậu ấy rơi xuống hồ ? Cẩm Nhi đến gần nhìn anh , ánh mắt phút chốc lộ rõ vẻ không vui. Như thể đang nghĩ anh là người làm cô rơi xuống hồ.
- Tôi cũng không biết tôi vẫn chưa kịp hõi, chỉ vừa đem cô ấy đến lều y tế là tôi qua đây! Anh lùi về sau 1 bước , tránh Cẩm Nhi đang tức giận đến gần như muốn đánh người.
- Hạ Hạ sợ nước!
Hoa Y vừa nói vừa nhanh chóng cầm bộ quần áo sạch bỏ vào túi giấy , đứng lên đi về phía anh đang đứng ở cữa phòng.
- Đi, đi xem cậu ấy sao rồi! Chắc bây giờ cậu ấy đang sợ lắm. Hoa Y nhìn Cẩm Nhi và anh gọi.
Anh cầm lấy túi đồ trong tay Hoa Y, đi nhanh về phía lều y tế. Vừa đi vừa hõi:
- Tại sao cậu ấy lại sợ nước như vậy?
- Chuyên dài dòng lắm. Hoa Y cau mày, ánh mắt cô nhìn Cẩm Nhi , hõi :
- có cần gọi nói cho Tạ Ân không?
Giang Ngôn vừa nghe Hoa Y nói thì chau mày , nhưng Cẩm Nhi đã cản.
- Không cần, có chúng ta ở đây rồi! Lát nữa hõi cậu ấy lí do rồi quyết định!
Giang Ngôn nhìn 2 cô gái tâm trạng lo lắng nặng nề thì cảm thấy vô cùng bất an, anh nhớ lại phản ứng của cô lúc nảy, hình như nghiêm trọng hơn anh nghĩ . Giang Ngôn bước nhanh chắn trước mặt 2 cô, trầm gịong.
- Có thể nói cho tôi , rốt cuộc là chuyện gì không?
Hoa Y trầm ngâm, Cẩm Nhi thỡ dài:
- Năm 9 tuổi , Hạ Hạ và Tạ Ân từng bị bắt cóc. Hạ Hạ vì cứu Tạ Ân mà bị bọn bắt cóc quăng xuống hồ bơi, suýt chết đuối! Từ đó nước là điểm yếu chí mạng của cậu ấy!
- Tuy là cuối cùng đã được cứu , nhưng cậu ấy bị ám ảnh rất lâu sau đó!
- Chắc chắn chuyện này có vấn đề, bọn tôi quá hiểu Hạ Hạ, cậu ấy nhất định không tự nhiên mà đi ra hồ! Cẩm Nhi nhan mặt, tức giận .
- Mẹ nó chứ, tôi mà biết ai giở trò thì đừng trách trời! Cô tức giận, hiếm khi chữi bậy nhưng giờ là lúc cô không thể bình tĩnh nổi.
- ừm. Hoa Y không nói gì thêm. Nhưng thái độ rỏ ràng là cũng tức giận.
Anh híp mắt , ánh mắt lộ ra tia nuy hiểm, bàn tay xiết chặc.TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(71)
Ngôn Hạ mơ hồ mở mắt , trước mặt cô là 1 căng phòng tồi tàn , xiêu vẹo. Cô nhìn thấy ,không xa lắm nơi cô đang đứng có 5 người đàn ông cao lớn bặm trợn đang vây quanh 2 đứa trẻ . 1 trai 1 gái khoảng 9 ,10 tuổi.
2 đứa nhõ bị trói tay ngược về sau , đang ngước nhìn những người trước mặt vừa hoảng sợ, vừa tức giận. 2 tên đàn ông túm cổ cậu nhóc đang trừng liếc họ tán 1 cái khiến thằng nhóc ngã nhào chúi nhụi. Cô bé kia thấy vậy không sợ mà ngược lại còn hung hăng húc đầu vào bụng người đàn ông 1 cái , rồi điên cuồng dùng chân đá ông ta,làm ông ta bất ngờ mà lùi về sau mấy bước, vừa đá cô bé lại còn vừa hung hăng hô to:
- Không được ức hiếp bạn tôi!!!
Hai người đàn ông nhìn cô bé hung hăng thì tức giận trực tiếp nhất bổng con bé lên. Cô bé hốt hoảng gào khóc giảy dụa không ngừng. Nhưng lại bị 2 tên đàn ông khiêng ra vườn. Trực tiếp ném xuống hồ bơi.
- Đừng... đừng mà!!! Ngôn Hạ hét lên rồi giật mình bật dậy.
Mặt Hoa Y bị cô dọa ,thì nhìn cô tái mét, Cẩm Nhi nghe cô hét thất thanh rồi bật dậy cũng giật bắn người. Cẩm Nhi ôm cô vào lòng.
- Không sao rồi ! Không sao rồi!
Ngôn Hạ nhìn người trước mặt mà thẩn thờ, định thần lại cô mới thỡ hổn hển ôm lấy bạn mình .
- Tớ không sao!
- Còn nói không sao? Cậu nhìn mình coi thành bộ dáng gì rồi! Hoa Y chau mày trách móc nhìn cô.
- Tại sao ra hồ? Cẩm Nhi nghiêm gịong, trong mắt cô ánh 1 lên tia tà ý.
Ngôn Hạ ngẩng lên nhìn vào Giang Ngôn ,thì thấy anh cũng đang dựa tường yên tĩnh nhìn cô chờ câu trả lời , cô mệt mõi nhìn anh mỉm cười.
- Tuyết Nhan nói Tiểu Ngôn bị thương, nên tôi đi theo cậu ta! Ai mà biết...
Giang Ngôn nhìn người con gái trước mặt đang nghiêm túc nhìn anh, khuôn mặt mệt mõi tiều tùy làm ánh mắt anh âm u đi mấy phần. Trong lòng ngực chợt như bị ai xiết chặt 1 cái. Anh bước đến bên giường đưa tay ôm lấy đầu cô dựa vào người anh. Gịong ôn nhu ổn trọng nhưng nghe rõ sự đau lòng:
- Xin lỗi, là tôi không bảo vệ tốt cậu!
Cô yên tĩnh dựa đầu vào anh , không có một tia phòng vệ nào ,ngữ khí vẫn không nhanh không chậm:
- Tôi không sao, để tôi ôm cậu 1 lát là được rôi!
Giang Ngôn hơi bất ngờ , anh cúi nhìn thứ động vật không xương sống mềm mại đang dựa vào trong ngực anh , đầu ra sức cọ cọ, phút trước cô còn bài ra vẻ mặt là một cô gái thanh nhã yếu đuối, vậy mà ôm anh không bao lâu thì chính là thành một nữ lưu manh thuần chất du côn.
Cô trong nháy mắt to gan kéo nhanh vạt áo thun chiến đấu vốn rộng thùng thình của anh ra chui đầu vào, áp gò má mát lạnh của vào cơ bụng nóng ấm của anh. Giang Ngôn nhất thời không kịp phản ứng nên bị hành động của cô làm cho cứng đờ.
Cẩm Nhi và Hoa Y nhìn thấy hành động to gan trêu ghẹo trai nhà lành của cô cũng phút chốc á khẩu, bó tay toàn tập với cô.
- Té xuống hồ xong rơi bà nó sợi dây thần kinh liêm sĩ dưới đó rồi à?? Cẩm Nhi làu bàu, nhưng khóe môi giật giật biết điều kéo Hoa Y đi ra ngoài.
Anh khẽ lắc đầu cười khổ , giữ nguyên vị trí không biết làm sao với cô. Bây giờ thậm chí là trình tự làm bộ làm tịch e thẹn dụ dổ cũng không có nữa rồi, trực tiếp cưỡng chế chấp hành để cô quang minh chính đại phi lể anh?
Ngôn Hạ trong áo anh lại không yên phận mà liên tục dụi dụi má vào cơ bụng ấm ấm của anh, tiếp xúc trực tiếp khiến anh có thể cảm nhận rỏ ràng được cảm giác mát mát từ mặt cô truyền đến , mùi thơm thoang thoảng của cô lan tỏa không ngừng ập tới xông thẳng vào tim anh.
Dù bản lĩnh kiềm chế của anh tốt đến đâu đi nữa nhưng khi da thịt bị kích thích gần như vậy, lại còn dùng tư thế như vậy ở trong người anh, trái tim Giang Ngôn đột nhiên đập mạnh, hơi thở trở nên nặng nề không thông. Anh lôi cô gái thích gây chuyện trong áo ra, vành tai ửng đỏ, gịong trầm khàn : - Cậu biết cậu đang làm gì không hã???