Tiểu Soái Ca, Tớ Nhìn Trúng Cậu Rồi

Chương 68



Mấy ngày liên tiếp Giang Ngôn không tìm được Ngôn Hạ, nói đúng hơn là không gặp được cô. Anh gọi cho cô,cô sẽ nói là có việc bận cần xử lý, đến nhà thì vú Cẩm sẽ nói cô ra ngoài không ở nhà. Điện thoại lại tùy thời mà không kết nối được.

Đáy lòng Giang Ngôn nghẹn ức, sắc mặt lại càng u ám thêm vài phần . Anh thỡ hắc ra 1 hơi nặng nề chán nản ,rồi nằm vật ra giường. Tay gác lên trán. Bao nhiêu câu hõi, bao nhiêu thắc mắc nhảy loạn trong đầu anh.

Điện thoại đột nhiên run khẽ, Giang Ngôn lập tức lật người cầm điện thoại lên. 1 dãy tên quen thuộc hiện lên làm tim anh đập rộn vài nhịp .

- Cục cưng Tiểu Ngôn, anh đang làm gì đó?

Trong đầu Giang Ngôn không tự chủ , như hiện lên dáng vẽ tinh nghịch cười híp mắt của cô khi gọi anh là "cục cưng" . Khóe môi Giang Ngôn không nhịn được cong lên 1 nụ cười , thế nhưng cảm giác bị bỏ rơi mấy hôm nay rất nhanh kéo tới làm nụ cười kia chùn xuống . Ngón tay Giang Ngôn di chuyển trên màn hình điện thoại 2 chữ :

- Ở nhà.

Gữi tin nhắn xong , anh tắt màn hình, ném điện thoại qua 1 bên giường. Bực bội khó chịu đấp chăn lên mặt.

Tic tic....

Tiếng cữa nhà mở ra, làm Giang Ngôn chú ý, nhưng anh cũng không có ý định ngồi dậy. Ngôn Hạ đẩy cửa bước vào ,cô dùng chân đóng cữa lại, xách túi đồ ăn vặt để trên bàn. Ngôn Hạ đá giày ra rồi cứ vậy đi chân trần trong nhà anh.

- Tiểu Ngôn , Tiểu Ngôn...

Cô nhẹ nhàng thoãi mái đi 1 vòng tìm không thấy anh thì phi thẳng vào phòng ngủ. Giống như không có chuyện cô biến mất mấy ngày khiến anh khó chịu. Ngôn Hạ nhào lên giường kéo chăn ra , lôi anh dậy.

- Sao hôm nay anh ở nhà vậy???

Giang Ngôn im thin thít, không nói không rằng chĩ nhìn cô chầm chầm.

- Em đói rồi, em muốn ăn bít tết.. anh làm bít tết cho em đi!! Em...

Ngôn Hạ bắt đầu không thèm khách sáo cười hì hì lôi kéo anh dậy.

Nhưng lời còn chưa nói hết, cô đã bị Giang Ngôn chặn lại. Anh nghiêng người đè ép cô xuống giường rồi mạnh bạo hôn cô .

Đáy lòng Giang Ngôn cực kì hoang mang, anh thậm chí còn chán ghét chính mình, vì anh không có cách nào khống chế bản thân như thế, không phải chỉ không gặp được cô vài ngày thôi sao, thế nhưng lại vô cùng khó chịu , vô cùng tức giận. Anh thật sự muốn đem cô nhốt lại , để cô không chạy loạn, không biến mất khõi anh.

Ngôn Hạ ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã vui vẽ phối hợp đáp lại anh. Cô duỗi tay ôm anh lại, cánh môi mềm mại hé mở...

Mùi thơm ngọt của cô bao trùm hơi thỡ anh,

Trên gương mặt trắng nõn mang theo chút ửng hồng, sau nụ hôn kịch liệt anh hơi mở cánh môi ra để thở,cúc áo sơ mi trên người bị cô mở ra, để lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Ngôn Hạ ngơ ngẩn , dây lưng vòng quanh eo anh, đường nhân ngư xinh đẹp kéo dài, làm cho người ta thật sự không nhịn được muốn giật những thứ trói buộc kia ra, để nhìn một lần cho thỏa mắt.

Đáy lòng Ngôn Hạ ai oán. Sắc đẹp hại người.

Cánh môi anh ấm áp cọ qua làn da cô. Dừng lại trên hõm cổ. Thân thể khẽ run, Giang Ngôn biết ,anh thật sự trầm mê trong cảm giác này. Kéo chút lí trí còn xót lại, gịong anh khàn khàn bên tai cô:

- Mấy hôm nay em làm gì vậy?

TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!

(108)

Giang Ngôn mặc đồ ở nhà, vạt áo bị mở, lồng ngực rắn chắc , cơ bụng mị hoặc đều phơi bài trước mắt cô.

Ngôn Hạ giơ tay, xoa xoa mặt anh:

- Nhà lớn có việc, em về nhà mấy ngày. Em cũng có chút chuyện riêng cần xữ lý!

Giang Ngôn duỗi tay ôm cô vào ngực, cánh môi hôn lên cổ cô.

- Anh nhớ em!

Ngôn Hạ liếm môi ,khuôn mặt lộ ra mấy phần quẫn bách. Cảm giác hơi thở ấm nóng của anh phả vào cổ, thân thể cô càng căng thẳng , Ngôn Hạ hơi lui lại, kéo lấy áo anh, khuôn mặt xinh xắn 10 phần vô tội:

- Em đói!!!

Giang Ngôn nhìn cô, không nhịn được phì cười.

- Vậy anh làm bít tết cho em!

- Tiểu Ngôn thật tốt! Ngôn Hạ cười tươi, lộ ra chiếc răng khểnh xinh đẹp phát thẻ người tốt cho anh.

Bàn tay anh sờ sờ đầu cô, khẽ trượt xuống gò má.

- Ừm, đợi anh lát!

Cô cười,nhìn anh ngồi dậy ra khõi phòng, bảo với theo anh nhanh 1 chút. Sau đó ôm gấu bông nhỏ nằm dài trên giường, lười biếng không nhúc nhích.

Đợi anh quay lại lần nữa , cô đã ngủ mất. Anh ngồi xuống cạnh giường,khẽ mỉm cười cúi đầu hôn lên môi cô. Ngôn Hạ bị đánh thức , lờ mờ dụi mắt nhìn anh.

Biểu cảm trên mặt anh dịu dàng.Giọng nói mềm mềm êm tai:

- Anh làm xong bít tết cho em rồi!

Ngôn Hạ chẳng chút hình tượng nào , uể oải cuộn người vào chăn không chịu rời giường. Anh cười bất lực , đứng lên ôm cả người cả chăn ra phòng ăn.

- Em làm gì mà nhìn mệt mõi vậy?

- Ừm, rất mệt . Em bây giờ chỉ muốn ngủ thôi! Mấy hôm nay đều ở bệnh viện. Không ngủ nổi!!! Cánh môi mềm khẽ mở , cô uể oãi lười biếng trả lời anh.

Hai người ăn xong , Giang Ngôn dọn dẹp sau đó trỡ lại phòng khách thì đã thấy cô quấn mình thành cái kén , yên vị ngồi trên sopha xem tivi trên bàn trà còn bày la liệt đồ ăn vặt của cô, anh bước đến ngồi xuống, Ngôn Hạ lặp tức vươn tay ôm lấy cánh tay của anh.

- Hôm nay em ở đây!!! Vú về nhà với con trai rồi! Cô vô tư thông báo.

Ánh mắt Giang Ngôn dao động, dỡ khóc dỡ cười:

- Sao em có thể thông báo loại chuyện này nhẹ nhàng vậy? Hơn nữa sao lại ở đây???

- Sao em không ở đây? Anh là người yêu của em.Nhà anh cũng giống như nhà em!!!

Ngôn Hạ hùng hồn tuyên bố. Hơn nữa vẻ mặt của cô còn như đúng lý hợp tình lắm nha.

- Nhưng mà.... Giang Ngôn hơi bất ngờ. Đáy lòng có chút run rẩy. Cô ở đây, thì khả năng tự kiềm chế của anh nhất định sẽ bị cô phá hõng.

Ngôn Hạ thông báo xong thì dứt khoát đứng dậy,khí thế hiên ngang tiến vào phòng ngủ.

Ngay lúc Giang Ngôn đang ngớ người chuẩn bị đứng lên đi theo, Ngôn Hạ đột nhiên lại khí thế đi ra, không nói lời nào đè anh về lại

trên sopha.

Cô hất cằm lưu manh nhìn anh:

- Em muốn ngũ ỡ đâu thì em ngũ! Em muốn hôn anh thì sẽ hôn anh , dựa vào cái gì hã? Dựa vào em là người yêu của anh!!!
- Em...

Giang Ngôn đờ đẩn, chưa kịp phản bác đã bị cô khí thế hung hăng đè lại hôn. Anh ngớ người sao cô lại bá đạo không thèm nói đạo lý như thế chứ!

Giang Ngôn bất lực ôm lấy cô, anh thật sự không thể kháng cự với cô. Những nơi cô chạm vào đều như lửa lớn cháy trên đồng hoang, không ngừng lan rộng đến toàn thân. Khiến anh thật sự muốn trên người cô gái này lưu lại càng nhiều vết tích của mình càng tốt.