Bên ngoài là hành lang, chiều tà nắng không chiếu rọi đến, có 2 người đứng đối mặt nhau. Lúc này hành lang ánh lên tia sáng lờ mờ.
Thanh âm của Tuyết Y bổng dưng trỡ nên mềm mại,nhu nhượt.
- Tôi không có làm gì cậu hết! Cậu đừng có hiểu lầm tôi như vậy!
Ngôn Hạ cảm thấy có chút kỳ dị,đáng ra cô ta không phải thế này mới đúng. Sao bổng nhiên lại như yếu đuối nhu nhượt lắm vậy. Ánh mắt tiểu bạch thỏ Tuyết Y bỗng nhiên sắc bén:
- Tôi có nói sai gì thì cậu cho tôi xin lỗi, thật sự mấy tấm ảnh đó tôi cũng không biết ai chụp cậu!! Chuyện của cậu tôi đã không dám bàn tới rồi mà!
Ngôn Hạ nhíu mày:
- Nếu không phãi cô thì là ai? Đừng giở trò quỷ sau lưng tôi!!!
- Không phãi tôi thật mà!!! Tôi không dám !!!
Ngôn Hạ lười xem cô ta diển, cau mày:
- Đừng để tôi biết là cô giở trò , nếu không đừng trách tôi độc ác, cô biết những gì tôi có thể làm mà!!
- Tôi... tôi xin lỗi! Tuyết Y nhu nhu nhượt nhượt như sắp khóc đến nơi.
- Tôi rất khó chịu đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!
Ngôn Hạ nhấc chân, giẫm lên bóng nắng loe lói chiều tà , đi vào trong bóng tối.
Đuôi lông mày Tuyết Y hơi nhếch lên, đồng tử bị hắc ám cắn nuốt. Cô ta nhếch môi cười. Rút cái bút ghi âm trong túi ra.
- Ngôn Hạ...
Ngôn Hạ thẩn thờ trở về, lúc về đến nhà thì trời cũng đã tối.
Giang Ngôn trầm mặc đứng trước cữa nhà cô. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống con đường nhõ , phác hoạ ra thân ảnh mơ hồ. Từng cơn gió thổi qua làm đầu tóc rối bời ngăn trở che đậy hơn phân nửa gương mặt anh.
Cho dù là đứng trong màn đêm, cũng không thể che hết soái khí của anh.
Ngôn Hạ đi qua phía anh, Giang Ngôn mặt không cảm xúc tránh ra khỏi vòng tay ôm của cô, lạnh nhạt:
- Mấy tấm ảnh đó là chuyện gì? Anh muốn nghe giải thích !!
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(114)
Giang Ngôn đột nhiên tránh khõi cô làm Ngôn Hạ thoáng thất thần, trong đôi mắt đen nhánh ám chút mệt mõi lộ ra vài phần buồn bực.
- Chĩ là em và Hạo Tư gặp chút chuyện, bị người ta chụp lén!
Giang Ngôn mặt không biểu cảm, nhưng gịong nói 10 phần nặng nề vang lên trong đêm tối:
- Em và cậu ta thân lắm sao? Tại sao lại là cậu ta? 2 người thì có thể có vấn đề gì?
Ngôn Hạ sững sờ, lần đầu cô thấy anh tức giận như vậy.
- Em gặp chút rắc rối! Hạo Tư giúp em giải quyết 1 chút thôi.
Giang Ngôn cắn răng, cố gắng kéo tâm tư đang không ngừng chìm xuống quay về.
- Em gặp chuyện tại sao không tìm anh? Lại tìm cậu ta?
Giang Ngôn tức giận đến nghiến răng ném mạnh balo vào tường ,anh không lên tiếng, lúc này giống như 1 con sư tử bị chọc giận.
Thần sắc Ngôn Hạ phức tạp vài giây, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt tràn đầy lữa giận của anh, không né tránh, cứ như vậy lạnh lùng nhìn anh , nhưng dưới lớp mặt nạ lạnh lùng, nội tâm đã sớm phát điên.
- Em và cậu ấy không có gì cả! Anh không tin em?
- Hình ảnh như vậy, 2 người thân mật như vậy sau lưng anh, em nói anh làm sao tin? Ánh mắt Giang Ngôn lãnh đạm nhìn cô, thanh thanh nhạt nhạt thốt ra từng từ.
- Cho nên? Anh bây giờ căn bản là đến hõi tội em?
Cô nhếch môi cười, nhưng ý cười không chạm đáy mắt.
Anh nhẹ giọng ,nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm nhìn.
- Anh... anh không có!
Ngôn Hạ lùi về phía cánh cỗng nhà đang đóng lại, bà nội Ngôn bệnh nặng khiến cô quá mệt mõi cộng thêm tâm tình nặng nề đè ép, Ngôn Hạ căn bản không muốn dổ dành anh nữa. Bây giờ với cô mà nói, 1 chút áp lực nữa thôi cũng có thể khiến cô nổ tung. Nhưng... Giang Ngôn lại không biết điều đó.
Anh đang bận vướng mắc trong đám cảm xúc tiêu cực mà những bức ảnh kia đem đến .
Ngôn Hạ lúc này đã không còn muốn nói chuyện nữa, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Chỉ nghe ong ong quay cuồng.
- Em vào nghĩ ngơi đi , anh đi đây! Đợi 2 chúng ta bình tĩnh lại rồi nói chuyện!
Giang Ngôn không có cách nào bình tĩnh nói chuyện, anh bị cảm giác ghen tuông từ mấy tấm ảnh ép đến sắp phát điên. Trên người liền thêm mấy phần u ám, nhiều hơn mấy phần mông lung uể oải. Cứ vậy xoay lưng bước đi, cũng không quan tâm xem cô có phản ứng hay không.
Ngôn Hạ bị vẻ mặt âm trầm của anh làm bất ngờ sững sờ ,nên chĩ đành đứng trong bóng tối nhìn anh rời đi. Anh đi rồi, Cô cứ vậy đứng yên ngoài cữa thật lâu, ngước đầu nhìn lên không trung, sương lạnh , ánh đèn đường vằng vặc cô đơn bao vây cô, tựa như đã muốn dung nhập cô vào bầu trời đen kịt.
Màn đêm bị gió mạnh thổi phát lên ra âm thanh xào xạc, bầu trời sương mù mông lung, mưa bắt đầu rơi trên mái ngói , phát ra âm thanh lộp bộp. Một hồi lâu sau, Ngôn Hạ mới 2 tay ôm mình ngồi xổm xuống, khuôn mặt chôn trong khuỷu tay. Bờ vai cô khẽ run lên từng hồi. Trong đầu lúc này xuất hiện 1 ý niệm duy nhất.