Giang Ngôn về nhà, anh bước vào nhà không mở đèn làm cả căn nhà tối om om lạnh lẽo. Giang Ngôn đá giày mệt mõi , tức giận bước vào phòng.
Ầm --
Trong phòng hàng loạt tiếng vỡ vụn vang lên.
Giang Ngôn vươn tay hất hết tất cả mọi thứ trên bàn đi.
Anh chống tay lên bàn, có chút thở dốc, đôi mắt hơi nhắm lại. Cố gắng bình tâm, nhưng mà đáy lòng dù làm cách nào cũng không yên tĩnh lại được.
Giang Ngôn dời ánh mắt , nhìn chầm chầm vào chậu hoa hồng trên bàn . Tâm tình càng phức tạp. Một mình anh ngồi bệt xuống đất trước chậu hoa , phía trên bàn là một mảnh hỗn độn, trên mặt đất cũng vỡ tan nát không ít thứ.
Không biết qua bao lâu, Ngôn Hạ mới lê tấm thân ướt sũng vào nhà, dọa cho vú Cẩm 1 phen xanh mặt.
- Con sao vậy??? Sao lại ướt như vậy??
Gịong vú Cẩm hốt hoảng, cực kì lo lắng.
- Con không sao! Con đi tắm rồi ngủ đây, hôm nay con hơi mệt.
Ngôn Hạ uể oải lên tiếng. Vú Cẩm chau mày nhìn cô lo lắng, cuối cùng vẩn mang 1 ly sữa và 1 gói thuốc cảm lên cho cô.
- Uống sữa nóng sau đó uống thuốc vào rồi ngủ, Nếu không con lại phát sốt!!!
- Dạ , con cám ơn Vú! Cô cười , nhưng vú Cẩm lại nhìn ra đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô. Vú không nói , không hõi . Chĩ khẽ thỡ dài.
Ngôn Hạ làm sao mà ngủ được nữa, cô cứ như vậy nằm mở to mắt nhìn trần nhà đến gần sáng, đến khi nghe thấy bên ngoài có âm thanh cô mới mệt mõi đứng dậy ra ngoài.
Ngôn Hạ đến trường, cô ngàn vạn lần không ngờ. Gió chưa qua thì mưa đã đến. Đoạn đối thoại hôm qua của cô và Tuyết Y bị cô ta chỉnh sửa, sau đó post lên dòng tin tức bạn bè. Lại 1 lần nữa sóng gió ập đến.
Ngôn Hạ trỡ thành cô gái không biết xấu hổ qua lại mờ ám với nam sinh, được kim chủ bao nuôi , bây giờ còn ... hung hăng hâm dọa bạn học "yếu đuối".
Ngôn Hạ ngồi trong 1 góc thư viện yên tĩnh, mở đống bình luận ra, vừa đọc vừa xoa xoa trán, quá nhàm chán. Cô cảm thấy vô cùng mệt mõi.
Dù sao đám fans não tàn hâm mộ nam thần và ủng hộ bảo vệ bạn học yếu đuối cũng quá đông đảo, cho nên một đòn tấn công như thế lúc này khu bình luận hầu như đều là mắng chửi cô .
Cẩm Nhi đưa tay gắp laptop cô đang xem lại, nghiêm gịong:
- Mặc kệ bọn họ, có gì đáng xem đâu!
- Đúng ! Thanh giả tự thanh, cậu nói không có, thì bọn tôi sẽ tin không có! Hoa Y phụ hoa theo. Ngôn Hạ nhìn 2 cô bạn, nụ cười nơi khóe môi mỉm sâu.
- Có 2 cậu thật tốt!
Hạo Tư nhìn thấy cô từ xa thì cất bướt đi về phía cô, cậu kéo ghế ngồi đối diện Ngôn Hạ, sắc mạt cũng không được tốt.
- Có vẽ tôi gây rắc rối cho cậu rồi! Hạo Tư chán nản.
- Không sao! Cũng không phãi lỗi của cậu. Tại đám người này quá rảnh rổi!
- Ngôn Hạ , cậu không cần trấn an tôi, dù sao lúc này tôi biết cậu cũng tâm phiền ý loạn, rõ ràng bao nhiêu mũi tên đều nhắm vào cậu!! Hạo Tư lắc đầu.
- Không sao! Cô vỗ vai cậu.
Giang Ngôn từ phía xa nhìn thấy cô và Hạo Tư nói chuyện, lại thấy cô vỗ vai cậu. Liền lạnh nhạt đến gần, nhưng....
- Tiểu Ngôn!!! Em... Ngôn Hạ nhìn thấy anh từ xa thì cất tiếng gọi. Nhưng anh như không nhìn thấy cô. Cứ vậy sắc mặt lãnh đạm, âm trầm đi ngang qua cô.
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(116)
Tim Ngôn Hạ như xiết lại 1 cái ,cô chau mày, theo bản năng hít sâu một hơi, đứng lên đi ra ngoài đuổi theo anh.
- Tiểu Ngôn...
Giang Ngôn giọng điệu bình tĩnh, không nghe được chút rung động nào,lãnh đạm nhìn cô.
- Bạn học Ngôn , có chuyện gì sao?
Ngôn Hạ sững sờ nhìn thẳng vào mắt anh, chợt dâng lên 1 sự hoang mang có đôi khi cô cũng hoài nghi, rốt cuộc tình cảm của anh đối với mình là gì...
Đáy lòng Ngôn Hạ có chút mất mát:
- Tiểu Ngôn , anh... anh như vậy là sao chứ? Hạo Tư chỉ đơn giản đến nói với em vài câu mà thôi! anh có cần thiết phãi như vậy không?
- Đơn giản nói vài câu ? Anh thấy 2 người căn bản là có rất nhiều chuyện đã làm sau lưng anh! Anh hung hăng quát cô.
- Anh nói gì vậy?
- Nếu không phãi , không có thì em cần gì phãi lo sợ mà chạy đi hăm dọa Tuyết Y?? Thanh âm Giang Ngôn run run, mang theo cả tức giận lẫn chán ghét.
- Em lo sợ? Em chạy đi hăm dọa cô ta? Cô cười, trên hốc mắt bắt đầu đỏ ửng.
- Nếu không thì đoạn ghi âm kia lại là sao?
Anh tức giận , lớn tiếng.
- Cho nên ? Cô nghẹn ứ, 1 cổ đắng chát từ trong tim vỡ ra.
- Anh tin cô ta? Không tin em? Ngôn Hạ cười, nụ cười ý cười không chạm đến đáy mắt chĩ có lãnh ý bao trùm.
Giang Ngôn không trả lời, anh tức giận đá chân vào tường , rồi quay lưng bỏ đi.
Anh bước nhanh về phía lối rẽ, nhanh chóng đứng lại ở góc rẽ, dán lưng vào bức tường lạnh lẽo, cả người đều giống như đang đặt trong hầm băng.
Cô lại không đuổi theo anh... Đúng rồi, anh cảm giác gần đây cô rất lạnh nhạt, rất không quan tâm anh,
Cô khoảng thời gian này, căn bản không quan tâm đến mình, sao lại đuổi theo chứ.
Bọn họ cứ vậy ở cạnh nhau một cách khó hiểu,cũng cứ như vậy đến mức như bây giờ cũng 1 cách khó hiểu . Bàn tay Giang Ngôn đè lên vị trí, trái tim giống như bị người ta dùng lực đè ép khó chịu, đau đớn làm anh không thể thở nổi.