Ngôn Hạ lảo đảo bước đi về phía tiểu khu kí túc xá của trường, giờ đang là giờ lên lớp. Nên khu vực bên này tương đối vắng, cô muốn yên tĩnh. Khi xác định không ai nhìn thấy cô nữa, Ngôn Hạ lập tức vịn lên bức tường bên cạnh, cô dựa vào tường uể oải trượt dài ngồi bệt xuống đất, bật khóc. Hạo Tư theo sau cô, cậu biết cô không muốn ai nhìn thấy bộ dáng này của mình bây giờ nên chĩ dựa vào hành lang,tay cầm 1 ly trà sữa nhìn cô.
Đợi Ngôn Hạ khóc xong cậu mới lặng yên xuất hiện, đưa cho cô ly trà sửa.
- Tâm trạng không tốt uống chút đồ ngọt sẽ dể chịu hơn!
Ngôn Hạ giật mình cứng đờ khi Hạo Tư đột nhiên xuất hiện, cô quay mặt lau vội nước mắt, giọng nói cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn có chút run rẩy:
- Tôi... tôi không sao!
Hạo Tư nhìn cô, lúc này, trên mặt Ngôn Hạ vẫn còn nước mắt, hốc mắt đỏ ửng, nhưng mỉm cuời làm một bộ dáng quật cường khiến cậu không khõi đau lòng.
- Tôi không sao, cậu quay về học đi. Tôi chĩ muốn yên tĩnh 1 lát!
Lời này của Ngôn Hạ làm cho lòng Hạo Tư càng thêm đau xót.
- Hạ Hạ, tôi... thật ra tôi...
- Hạo Tư!!!
Ngôn Hạ biết cậu muốn nói gì, cô lên tiếng ngăn câu nói chưa thốt ra khõi miệng Hạo Tư lại.
- Tôi biết cậu muốn nói gì! Nhưng , xin lỗi Hạo Tư, tôi thật sự chĩ xem cậu là bạn! Chưa bao giờ thay đổi!!!
- Tôi biết! Tôi biết... Người cậu thích là Giang Ngôn! Tôi chĩ là... tôi không muốn nhìn thấy cậu như bây giờ. Tôi không muốn nhìn cậu đau lòng!
Hạo Tư cau mày, vẻ mặt khổ sỡ nhìn cô.
Ánh mắt cô nhìn lướt qua Hạo Tư, rồi dừng ở 1 nơi nào đó xa xăm.
- Tôi sẽ không sao đâu!
Môi Hạo Tư khẽ động ,muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chẳng nói ra nữa. 2 người im lặng đứng nơi đó thật lâu. Trong lòng ai cũng mang theo 1 cảm giác nặng nề khó tả.
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(124)
- Giang Ngôn, cậu .... cái võ đường gì đó là cậu ra tay phãi không? 3 người kia đã vào tù luôn rồi!!!
Tiêu Viển đẩy cửa phòng phụ đạo đi vào, hấp tấp đi đến trước mặt anh, giành lấy cây viết trong tay anh đi, đập bộp bộp lên bàn.
Võ đường An Thái Đường bị người ta thu mua, nội bộ cặn bã bị thanh lý môn hộ không thương tiếc, Bọn người gây chuyện với Ngôn Hạ và đám đàn em mấy ngày sau liền bị tóm vào tù với đủ mọi tội danh ,nghe nói ít nhất phải mấy năm mới được thả ra.
Lúc Tiêu Viển được người ta báo cho biết tin này đã giật nảy mình, thì ra Giang Ngôn nói sẽ giáo huấn bọn họ là có ý này, anh tốt xấu gì cũng là người kế thừa của tập đoàn Hiang , lợi dụng chức quyền xữ lý chút chuyện phát sinh xung quanh 1 cách bạo lực như giải quyết đám người đó là quá dễ dàng.
- Ừm!! Giang Ngôn lạnh nhạt.
- Đại ca, cậu xuống tay với họ cũnng tàn nhẫn thật đó!!!
- Tôi vẫn không liên lạc được với cô ấy! Giang Ngôn thở dài.
- Cậu....
Giang Ngôn buông tay áo đang xắn lên xuống, ngồi xuống chiếc ghế gổ phía sau, rút điện thoại ra xem. Màn hình điện thoại vẫn trống trơn, không hiển thị bất kì tin nhắn hay cuộc gọi nào.
- 3 người đó đối phó Ngôn Ngôn , hại tôi và cô ấy cãi nhau, tôi giáo huấn họ một chút, có vấn đề gì sao???
Tiêu Viển cứng họng ,dù sao cậu cũng biết Ngôn Hạ là cấm kỵ của anh. Tuyệt không được đụng.
Nhưng mà...
- Đại ca, cậu làm vậy mà gọi là giáo huấn sao hã??? Đó gọi là chỉnh chết người ta thì có!!! Người cũng vào tù luôn rồi , còn gọi là giáo huấn gì chứ? Cậu là ma quỷ sao???
- Ồ, vậy à? Anh cười, nhưng nụ cười lạnh lẽo đáng sợ , - Nhưng tôi còn thấy chưa đủ đó!!!!
Tiêu Viển hơi lạnh người, về sau tuyệt không thể tùy tiện đụng chạm đắc tội Ngôn Hạ được nha, vị này nhà cô ấy thật đáng sợ. Đúng là ma quỷ mà!!!