Chàng trai hát xong 2 bài thì đi xuống khõi sấn khấu, hắn để cây đàn guitar dựa vào quầy bar. Lẳng lặng ngồi xuống cách Ngôn Hạ 2 chiếc ghế cao. Chàng chai gọi 1 tách Espresso. Hắn Lẳng lặng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cô. Mùi cafe thơm nức chậm rãi bao trùm không gian xung quanh 2 người.
Hắn nhìn cô chằm chằm.
Cô cũng nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không gian chợt có chút yêu mị.
Chàng trai cười.
Nụ cười của hắn rất đẹp, đôi mắt cũng long lanh sáng rực.
Ngôn Hạ mặt lạnh lùng nhìn hắn thăm dò.
Chàng trai lại cúi đầu, cười.
- Cậu không nhận ra tôi thật sao??? Chúng ta... học cùng lớp nghệ thuật đấy!!!
Trong đôi mắt chàng trai như có làn sương mỏng long lanh thật đẹp . Khi Ngôn Hạ nhìn vào mắt hắn ý nghĩ đó thoáng vụt qua trong đầu.
Cô hơi kinh ngạc:
- Thật sao??? Sao tôi không nhìn thấy cậu trong trường?
- Có lẽ tôi không đủ thu hút để cậu nhìn thấy tôi!
Chàng trai cười, nụ cười mong manh khiến người ta thoáng thấy mang mang trong đó vẽ ủy khuất.
Câu nói của hắn làm cô hơi gượng gạo, chàng trai tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu đang có 1 ca sĩ khác đang hát. Ánh mắt hắn như xa xăm , như ẩn chứa kiềm nén . Ngôn Hạ cảm giác như cô nhìn thấy sự cô đơn giấu sâu trong con người của hắn.
Sự cô đơn của con người đôi khi khó mà diễn tả bằng lời.
Hai người ngồi nơi quầy bar . Người uống rượu, người uống cafe. Yên lặng thật lâu.
- Hôm nay, tôi sẽ hát cho cậu nghe tất cả những bài tôi thích!!!
Tiếng nói chàng trai mềm mại vang lên tựa như làn sương mai, khóe môi khẽ cong lên nụ cười của yêu tinh . - Cậu là khán giả đặc biệt của tôi!!!
Ngôn Hạ không trả lời, khó hiểu nhìn hắn . Hắn giống như rất thân quen với cô, nhưng cô biết cô hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Rất xa lạ, nhưng họ lại ngồi trò chuyện với nhau.TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(140)
Hơn nửa đêm, quán rượu bắt đầu lưa thưa khách, chàng trai lần nữa ôm đàn lên sân khấu.
Trước đây, các tiết mục biểu diễn trong quán chẳng qua chỉ là các ca sĩ thay phiên nhau hát . Sau này , từ khi hắn đến lại dần biến thành sân khấu dành riêng cho hắn.
Mỗi lần hắn xuất hiện.
Từng sợi ánh sáng của đèn màu.
Từng cánh hoa anh đào rơi rơi trong gió.
Từng vị khách ra vào quán rượu dường như quên cả thở.
Tất cả thế giới dường như lắng đọng. Tạm dừng mọi hoạt động.
Những ngón tay mượt mà của chàng trai buông lên những dây đàn, âm thanh vang vọng, giọng hát mê hồn ca lên khúc nhạc.
Ngôn Hạ cũng ngẩn người ,bờ môi mềm mại chuyển động vang lên tiếng hát, thậm chí bộ quần áo lật phật theo gió của hắn, tất cả đều đẹp đẽ rung động lòng người.
- Hai đứa quen nhau à? Richard lên tiếng, phá vỡ sự thẩn thờ của cô.
- Không biết! Hình như cậu ta biết em!!! Ngôn Hạ nhún nhún vai.
- Ồh, vậy à? Thằng nhóc là 1 người bạn anh giới thiệu, nghe nói cũng học trường nghệ thuật!!!
Richard vừa nhanh nhẹn lắc cooltail vừa nháy mắt buôn dưa với cô, dáng vẽ vừa chuyên nghiệp vừa không nghiêm túc khiến cô vô thức muốn cười.
- Ừm, cậu ta nói học cùng trường với em!!!
Richard lắc xong cooktail cho khách rồi lau bàn tay ẩm ước của mình vào tạp đề đeo ngang ỡ hông. Anh khom người,cánh tay phải chống đở lên bàn,tay trái nắm lại ngón trỏ ngoắc ngoắc cô đến gần, bắt đầu bát quái:
- Em đừng thấy nó hay cười vậy mà lầm!!! Thằng nhóc cũng là 1 đứa trẻ tội nghiệp lắm a~!
Ngôn Hạ hơi nghiêng người ra phía sau, rồi quay nhìn chàng trai đang tỏa sáng trên sân khâu, 1 bộ dáng không tin.
Richard đành kéo cô lại , nhõ gịong:
- Con riêng. Hắn chỉ là một đứa con riêng, nên bị người ta kỳ thị!!!
Ngôn Hạ hơi bất ngờ về câu nói của Richas, động tác lắc lắc ly rượu của cô dừng lại vài giây, nhưng rất nhanh liền tiếp tục . Richard lại tiếp tục thao thao:
- Thằng nhóc như vậy nhưng lớn lên trong sự khinh thị xem thường của nhà cha ruột!!!
- Vậy mẹ hắn đâu? Cô hờ hững hõi thêm, cũng không quan tâm lắm.
- Chết từ lâu rồi! Nên hắn mới phãi ỡ nhà cha ruột đó! Nhưng mà năm đó, hắn với con trai chính tông nhà đó có ẩu đả, hắn đánh thằng ôn con kia, nghe nói là chỉ bị một chút vết thương nhỏ, loại mà tùy tiện tĩnh dưỡng là có thể khỏi ấy!!!
Richard thỡ dài, như kiểu đồng cảm sâu sắc.
- Nhà đó lại tuyệt tình ném hắn về lại ngôi nhà mẹ ruột hắn từng ở , để hắn ở đó 1 mình , lâu lâu thì vức cho ít tiền sinh hoạt. Thằng nhóc con chính thất kia, cũng không chịu bỏ qua cho nó. Mua chuộc người trong trường học, muốn ức hiếp nó. Lại bởi vì gương mặt yêu mị kia, nên làm cho không ít người trong trường bất mãn ghen ghét với nó, nên cũng không ít người luôn nhằm vào nó!!!
Ngôn Hạ ngước mắt nhìn về phía chàng trai trên sân khấu, đúng là hắn thật đẹp. Nhưng lại đẹp theo kiểu âm nhu ,yếu đuối nhượt nhượt.
- Đúng là... không ức hiếp hắn thì ức hiếp ai đây!!!
Cô lười biếng hưỡng ứng làm Richard bất ngờ, bình thường hắn buôn chuyện với cô, cô đều dùng vẽ mặt không liên quan đến mình mà nghe. Hôm nay lại có hứng thú trả lời, thật kì lạ.
- Bao nhiêu đó thôi còn chưa đủ thãm đâu!! Richard xua tay với cô.
- Vẩn còn? Ngôn Hạ ngồi thẳng dậy, nhìn anh.
- Lúc đó do tuổi còn nhỏ , thằng nhóc bị gia đình người bác lấy danh nghĩa nuôi dưỡng, bây giờ muốn chiếm luôn căn nhà của mẹ hắn cùng khoản tiền tích góp của mẹ hắn để lại luôn rồi!!! Richard ra vẻ phẩn nộ, đập bàn cái bốp làm cô giật mình, khách hàng trong quán cũng ngước mắt nhìn về phía họ.
Ngôn Hạ kinh hoảng nhìn quanh 1 vòng ra hiệu xin lỗi rồi kéo Richard ngồi xuống ghế. Ánh mắt cô vô tình lướt qua sân khấu, lại nhìn thấy chàng trai trên đó đang nhìn cô mỉm cười.
Richard vẩn chưa hết giận dùm người khác , hùng hỗ kể tiếp:
- Em nói có phãi đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước không??? Đến nhà người ta còn hoàn toàn làm tu hú chiếm tổ chim khách!!! Thằng nhóc đi học , đi làm thêm trở về, còn phải chịu đựng họ sai sử !!! Người thân mà có thể làm ra loại chuyện này, đương nhiên cũng sẽ không đối xử tốt với hắn . Đứa nhỏ này cứ như vậy nhẫn nhịn chịu đựng khuất nhục, ở nhà bị hắc hũi , ở trường học cũng bị người bắt nạt mà lớn lên. Em nói xem , có đáng thương không???
Ngôn Hạ không trả lời Richard, ánh mắt cô dời về phía sân khấu, nhìn người trên sân khấu chằm chằm.
Chàng trai lặng lẽ đàn hát với chiếc guitar, tiếng hát mềm mại mê luyến, bồng bềnh trong thế giới vắng vẻ cô độc của hắn.
- Cái này... cũng quá đáng thương rồi!!!TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(141)
Bản nhạc kết thúc chàng trai đẹp như 1 hoàng tử tuấn tú bước ra từ trong bức tranh, có nụ cười ưu nhã ấm áp đi từ trên sân khấu xuống quầy rượu, lần này hắn đến ngồi cạnh cô. Mỉm cười mê hoặc:
Chàng trai đầu tiên là sững sờ, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Richard, lên tiếng:
- Richard, anh lại nói chuyện của tôi ra rồi?
Richard bị điểm tên thì hoảng hồn vội cười cầu hòa:
- Anh xuống hầm rượu kiểm tra chút, 2 nguời trẻ tuổi từ từ nói chuyện đi! Nha, haha..
Richard nhanh chóng rời quầy , chạy mất.
Vấn đề kia cô hiển nhiên chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không muốn nghe đáp án. Chỉ là cảm thấy khá tức giận thay hắn. Ngôn Hạ nhìn phản ứng của hắn, hẳn là không muốn nhắc đến rồi, cô nhanh chóng hõi sang chuyện khác:
- Cậu học cùng lớp nghệ thuật với tôi thật sao? Ngôn Hạ nghiêng người , đưa tay chống cầm nhìn hắn.
Đáy lòng chàng trai có chút thất vọng.
- Cậu không biết tôi thật sao?
Hõi xong hắn cũng cảm thấy rất có khả năng, cô làm sao lại biết mình được...
Nghĩ lại người như cô, rất nhiều người vây quanh , trong trường có rất nhiều người thích cô, cô trong mắt mọi người như 1 nàng công chúa nhõ, không biết 1 người như mình là ai cũng là điều bình thường.
Chàng trai hơi cúi đầu, ánh mắt ẩn ẩn 1 tia thất vọng, tự ti.
Nhìn cậu giống như 1 con thú nhõ bị ức hiếp đến đáng thương. Khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác muốn che chỡ, bảo vệ.
- Tôi chưa từng gặp cậu trong lớp!!!
- Đó là do cậu không chú ý!
Chàng trai nhẹ giọng trả lời cô, đầu hơi cúi thấp nhìn cực kì đáng thương. Ngôn Hạ nhìn hắn như thế, nhịn không được vươn tay, xoa nhẹ tóc hắn hai cái.
- Vậy hi vọng lần sau tôi sẽ gặp cậu trong lớp!!!
Cảm xúc mái tóc mềm mại, làm Ngôn Hạ bỗng thấy thích thú.
Tóc thật mềm!
Sờ thêm hai cái nữa, chắc hắn sẽ không tức giận đâu nhỉ? Nghĩ là làm, cô vậy mà xoa đầu người ta còn vò loạn 1 hồi mới chịu thả ra.
Chàng trai nhìn cô,kinh ngạc ngây ngẩn một hồi hắn mới lấy lại tinh thần.
- À , ừm... Ngôn Hạ đứng dậy, uể oải vươn tay 1 cái, sau đó hai tay đút vào túi quần, chuẩn bị rời đi.
- Cậu... tôi tên Tần Diệp!!! Chàng trai nhìn theo cô, lên tiếng.
- Ngôn Hạ!! Tạm biệt. Cô đi thẳng, không quay đầu nhìn hắn, tay vung lên lắc lắc.