- Oắc con , mày đi chết ở đâu đấy? Còn biết đường về à?
Tần Diệp vừa mở cửa vào nhà đã nghe thấy tiếng quát lớn, thanh âm có chút khó nghe, giống y như vịt đực.
Trong phòng khách một thằng nhóc cỡ trạc tuổi cậu đang gác chân ngồi trên ghế sofa cắn hạt dưa,uống bia rồi xem phim ,cả khuôn mặt đều tràn ngập vẽ chán ghét nhìn cậu.
Đây không phải ai khác, chính là thằng em trai con vợ chồng người bác lấy danh nghĩa chăm sóc ở lại nhà Tần Diệp.
Tần Diệp im lặng đóng cửa lại không trả lời,trầm mặc định đi về phòng của mình. Thì bị 1 bàn tay túm lấy cổ áo kéo lại.
- Tao hõi mày có nghe không? Mày bị điếc à? Mày ra ngoài ăn chơi ở đâu tới bây giờ mới về nhà hã?
- Tôi đi làm thêm!!! Tần Diệp hất tay cậu ta ra, muốn bỏ đi thì lại bị kéo lại lần nữa.
- Vậy có tiền không , cho tao 1 ít!!! Tao hết tiền rồi!
- Không có! Tần Diệp hất cậu ta ra, nhanh chóng đi vào phòng.
Tiếng mắng chửi của thằng nhóc kia càng vang dội dữ tợn.
- Sao mày lại không có tiền được chứ? Nói dối mà không biết xấu hổ như thế hã? Có phải là ở bên ngoài mày có tiền nhưng giấu đi rồi không? Bây giờ mày ở cái nhà này , gia đình tao còn phãi nuôi mày hã? Không có tiền thì đi tìm mấy mụ đàm bà muốn bao nuôi mày đi, dựa vào cái mặt đó của mày, mày thiếu gì bà muốn nuôi # $% a MP;...
Thằng nhóc nói chuyện cực kì khó nghe.
Tần Diệp nắm chặt hai tay, mặc cho nó chửi rủa.
- Bình tĩnh, chỉ cần học xong có công việc ổn định thì không cần chịu đựng họ nữa!!! Tần Diệp cố gắng tự an ũi mình.
Trận chửi rủa này kéo dài đến khi tiếng la hét của thằng nhóc đánh thức ba mẹ nó dậy. Một người đàn ông từ phòng khác đi ra,lầm bầm mắng cậu thêm vài câu rồi kéo nó đi ngủ mới tính là kết thúc.
Sáng hôm sau. Trong lớp học.
Tần Diệp vừa vào lớp đã nhìn thấy cô nằm sấp trên mặt bàn, không biết là đã ngủ hay đang suy nghĩ lý tưởng nhân sinh gì đó.
Tần Diệp bước đến chổ ngồi của mình, ngay ngắn thu mình lại ngồi xuống,cậu kéo mũ áo khoát lên che bớt khuôn mặt yêu mị, mang thêm 1 chiếc kính gọng màu đen lên,sau đó phóng tầm mắt về phía cô, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi bắt đầu xuất thần.
Ngây ngẩn một hồi, chờ cậu lấy lại tinh thần, ánh mắt quét qua cô lần nữa thì không biết cô đã ngồi dậy từ lúc nào, đang cắm cúi cầm bút viết chữ.
Tần Diệp thu lại tầm mắt của mình, cúi đầu buồn bã nhìn vào tập vỡ.
- Chắc cô ấy quên rồi!!!
- Bạn học ... tớ ngồi đây với cậu được không?
Một nữ sinh cẩn thận đặt sách lên bàn của cậu , rồi ngượng ngùng hõi.