Tần Diệp cứ nghĩ Ngôn Hạ đến ngồi gần cậu là để nói chuyện với cậu.
Nhưng mà...
Sự thật không phãi vậy !!!
Vì chổ Tần Diệp ngồi là 1 góc khuất trong lớp, nên tất nhiên sẽ ít bị để ý đến. Ngôn Hạ ngồi vào chổ của cậu chưa lâu, Tần Diệp đã biết cô đến ngồi cạnh cậu chỉ là để... ngủ!
Đúng vậy, là để ngủ!!!
Ngôn Hạ nhìn cậu vài giây, rồi rất nhanh nằm sấp trên mặt bàn, nhắm mắt.
Tầm mắt Ngôn Hạ rơi qua đống tập vỡ trên bàn Tần Diệp rồi im lặng nhìn cậu vài giây, sau đó cô đẩy hết tập vỡ của mình về phía cậu. Ung dung nhắm mắt ngủ tiếp.
Tần Diệp ngẩn người nhìn cô, rồi nhìn đóng tập vỡ bị cô đẩy qua, rồi lại nhìn cô. Cảm thấy hơi dở khóc dở cười.
Đây là muốn cậu viết hết cho cô luôn sao?? Cậu đây là đã luân lạc đến mức tự mình biến mình thành máy viết bài cho cô luôn rồi???
Mấy nữ sinh ngồi cách đó không xa bắt đầu thảo luận về cậu. Rồi lại liếc mắt nhìn bạn ngồi cùng bàn của cậu . Chẳng phãi cậu nói không thích ngồi cùng người khác sao? Sao bây giờ lại có 1 cô gái ngồi cạnh rồi? Hơn nữa nhìn hình như là cậu còn viết bài cho người ta ?
Họ thảo luận về cậu khá hăng, nhưng không có ai đến gần bắt chuyện với cậu. Tần Diệp cũng cảm thấy , nếu họ thật sự đến sẽ rất phiền.
Tần Diệp liếc nhìn cô, có lẽ cô thật sự để cậu viết hộ hết rồi. Bỡi vì cô ngủ mất rồi. Dựa theo cậu quan sát, thì có lẽ đến hết tiết cô cũng chưa chịu tỉnh đâu.
Mà sự thật cũng đúng là như thế, đến hết giờ cô vẫn nằm sấp trên bàn không có động tĩnh. Cậu phãi gọi cô dậy.
Không phãi Tần Diệp tự luyến, nhưng thật sự giá trị nhan sắc của cậu rất yêu nghiệt. Nhìn mấy nữ sinh trong lớp và cả nữ sinh lớp khác tới nhìn lén cậu là biết rồi.
Chỉ là, chỉ có cô... cậu cảm thấy hình như ... nhan sắc của cậu không được cô coi trọng.
Vừa gọi cô dậy, cô đã tùy tiện nhét tập vỡ vào trong balo,vò loạn đầu cậu 1 cái nói cám ơn sau đó trực tiếp rời khỏi phòng học.
- Bạn học Tần , trước kia cậu nói không thích ngồi cùng người khác mà?
- Bạn học Tần Diệp , chúng ta có thể thêm Wechat không?
- Bạn học Tần...
Tần Diệp hơi nhíu mày nhìn mấy nữ sinh đột nhiên đi tới vây quanh cậu.
- Tôi không có Wechat, xin lỗi...
Tần Diệp không mặn không nhạt trả lời họ một câu rồi ỷ vào thân hình cao lớn, nhanh chóng lách qua các nữ sinh đi mất.
- Cậu ấy, Đẹp trai quá đi!
- Giọng nói củng thật dễ nghe!
- Đúng đó , nhưng cậu ấy đẹp vậy sao lại che chắn gương mặt của mình lại vậy??
- Phãi đó, phãi đó .. nếu cậu ấy không che lại chắc chắn còn thu hút hơn nữa, tớ cảm thấy nam thần của trường chúng ta nên đổi người rồi!!
- Mặc dù ít nói, lại không thích kết bạn nhưng mà thật sự rất đẹp trai a!
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(144)
Buổi sáng Ngôn Hạ thức dậy, bầu trời bên ngoài sương mù mông lung, mưa rơi trên thủy tinh, phát ra âm thanh lào xào có chút vui tai
Cô ngồi trên giường nhìn đồng hồ một chút.
Mới hơn 7giờ sáng, hôm nay lại không phãi đi học.
Ngôn Hạ lại lười biếng nằm dài trên chiếc giường êm một hồi, rồi lôi chiếc điện thoại đã cất kỹ trong balo ra. Điện thoại vừa mở lên đã thấy thật nhiều tin nhắn và báo cuộc gọi nhỡ từ Giang Ngôn.
Cô lặng im,ánh mắt ám trầm nhìn chăm chăm vào màn hình. Bất động thật lâu không biết đang suy nghĩ gì.
Chuông cửa vang lên dồn dập cắt đứt suy nghĩ mông lung của cô. Ngôn Hạ uể oải ngồi dậy khõi giường , đầu bù tóc rối ra ngoài mở cửa.
Đứng ở cửa là Ngôn Hạo mặc âu phục đen,áo khoác tùy ý khoác lên vai. Bộ dáng tùy tiện nhưng cũng không thể che giấu hết khí chất của cậu.
Ngôn Hạo nhìn người mở cửa cho mình bằng cặp mắt không thể tin nổi, sau đó vừa đi vào cậu vừa nhếch môi châm chọc:
- Dọa chết người! Tôi còn tưỡng là tôi gặp quỷ!!!
Ngôn Hạ không trả lời, hung hăng liếc cậu.
- Nhìn bộ dáng mình đi, không phãi quỷ thì là gì! Ngôn Hạo nhún nhún vai.
Cô không thèm trả lời, đóng cữa rồi bước đến sofa ngồi xuống, 2 chân gác chéo để lên bàn ,tay ôm gối xem tivi.
Ngôn Hạo làm đồ ăn sáng rồi pha cafe mang ra ,ngồi xuống cạnh cô.
- Tôi thật không hiểu nổi tình yêu của các người nha! Cậu thì ở đây người không ra người , quỷ không ra quỷ. Còn thằng nhóc kia thì tìm cậu cũng sắp điên rồi!
Cô hơi cúi đầu, mái tóc lòa xòa che khuất gương mặt. Bàn tay khẽ xiết chặc nhưng khóe môi lại nhếch lên. - Cũng đã ôm nguời khác rồi thì có thể phát điên được bao lâu chứ!
- Ăn sáng!
Ngôn Hạo nhìn cô, khẽ thỡ dài. Anh biết bây giờ nói gì cũng vô ích .Trong nhà họ Ngôn cứng đầu là di truyền .