Tiểu Sử Các Tướng Liên Minh Huyền Thoại

Chương 149: Lillia: NỤ HOA BẼN LẼN



“Khi con người bừng nở, họ thật đẹp… Mình có thể giúp họ! Có lẽ. Chắc vậy? Có thể…” ~ Lillia

 

---

Bẽn lẽn e thẹn, nàng tiên hươu Lillia lang thang nơi những khu rừng Ionia. Tránh né khỏi ánh mắt của người phàm—giống loài bí ẩn khiến cô sợ hãi nhưng cũng không khỏi bị cuốn hút—Lillia hy vọng rằng sẽ tìm được lý do vì sao những giấc mộng của họ lại không còn được truyền đến Cây Thần Mộng Mị cổ xưa. Mang theo trong tay chiếc mộc trượng ma thuật, cô nỗ lực tìm kiếm những giấc mơ ẩn giấu của nhân loại. Chỉ như thế, nụ hoa Lillia mới có thể hé nở và giúp con người chinh phục nỗi sợ nhằm tìm thấy tia sáng rực rỡ bên trong họ.

 

---

Nơi vùng đất Ionia, ma thuật tràn ngập khắp chốn. Với những phép nhiệm mầu từ linh giới, những cánh rừng sinh trưởng khắp nơi, màu mỡ, tươi tốt, tràn ngập sắc màu.

 

Tuy nhiên, nơi đây còn tồn tại một khu rừng ẩn kín, sở hữu một loại ma thuật hoàn toàn khác biệt - một khu vườn, với trái tim là một cái cây thần có khả năng thu thập giấc mơ của nhân loại vào những nụ hoa của nó.

 

Cây Thần Mộng Mị từng là một hạt mầm từ cây Liễu Thần, đại thụ thần của cánh rừng cổ Omikalayan. Rơi xuống mặt đất khi cây Liễu Thần bị đốn hạ, hạt giống đó đã đâm chồi và sinh sôi, tạo nên cánh rừng được biết đến với cái tên Khu Vườn Quên Lãng. Được nuôi dưỡng bởi Thụ Thần Thân Thiện Ivern— như bao hậu duệ khác rừng thần Omikayalan để lại—Cây Thần Mộng Mị dần sinh sôi, lan tỏa thứ ma thuật đến từ khát khao của nhân loại mỗi khi những nụ hoa của nó mơ màng hé nở.

 

Lillia được sinh ra khi một nụ hoa của cây thần, chứa trong đó là giấc mơ của nó, rụng xuống trước khi kịp hé nở—một điều chưa từng xảy ra trước đây. Đâm chồi thành một nàng tinh linh hươu với nụ hoa còn vươn trên mái đầu, Lillia trở thành người bạn đồng hành cô độc của cây mẹ, và những giấc mơ trôi dạt đến nơi đây mỗi đêm.

 

Nàng tiên hươu đảm nhận công việc chăm sóc những nụ hoa chớm nở, và qua đó hiểu hơn về nhân loại. Bị mê hoặc bởi những con người và vùng đất cô thấy được, cô dành gần như toàn bộ thời gian của mình để trải nghiệm những cảm xúc hay nỗi khao khát mà nhân loại nhìn thấy mỗi khi họ chìm trong giấc ngủ.

 

Khi chăm sóc cho những giấc mơ, Lillia cũng dần quan tâm đến những kẻ đang mơ. Cô xem họ như những người bạn, và mong muốn một ngày nào đó sẽ được tận mắt những kỳ quan đó nơi thế giới ngoài kia. Cô đã từng mong mỏi đến mức, chính khao khát của cô đã tạo nên một nụ hoa trên cây mẹ.

 

Nhưng rồi, rốt cuộc, khi Lillia chạm trán loài người, đó chẳng phải là giấc mơ mà cô đã hằng mường tượng. Hay đúng hơn, đó là một sự vỡ mộng.

 

Một thứ gì đó kinh hoàng đang diễn ra nơi thế giới bên kia bìa rừng. Chiến tranh đã tàn phá vùng đất này, và dần dần, những giấc mơ không còn đến khu vườn nữa. Cây mẹ lâm bệnh và bị xâm chiếm bởi những khối u—chúng bám chặt lấy thân cây, và từ đó, bóng tối bắt đầu rỉ ra.

 

Lillia cố hết sức để nuôi dưỡng cây mẹ và những giấc mơ chứa đựng bên trong những nụ hoa còn sót lại, nhưng cũng chẳng lâu sau, ma thuật của cây thần đã quá yếu ớt, và cho phép sự bạo tàn của thế giới ngoài kia đã tràn vào bên trong cánh rừng. Một đêm nọ, một toán chiến binh đã xâm nhập vào tán rừng, đuổi theo một ai đó đến tận Cây Thần Mộng Mị. Và rồi, chỉ với một nhát chém, nhành cây chứa đựng giấc mơ thầm kín của Lillia rụng xuống.

 

Lillia hoảng hốt và đưa tất cả bọn họ chìm vào giấc ngủ. Cô choáng váng bởi sự khác biệt giữa những người phàm trong trí tưởng tượng của mình, và những kẻ trước mắt cô.

 

Họ thật sợ sệt—chúng như những nút thắt rối bời, thay vì tia sáng. Họ như chính những khối u vậy…

 

Nhưng khi đám chiến binh ngủ say, và Lillia ôm mặt khóc, một giấc mơ của kẻ đơn độc bị truy đuổi đã trỗi dậy. Một cách yếu ớt, nó dần trôi dạt đến nhánh cây gãy vỡ trên mặt đất và thấm vào bên trong nụ hoa của nó.

 

Lillia nhặt nhánh cây lên. Cô có thể cảm nhận thấy giấc mơ bên trong. Khi cô thì thầm và vỗ về nó, ánh sáng bên trong phát ra mãnh liệt hơn, và ánh sáng trong cô cũng thế. Nụ hoa trên mái tóc cô bừng nở, và ma thuật cuộn xoáy quanh chiếc trượng hoa như những hạt phấn lấp lánh. Bản thân Lillia cũng bừng nở… cho đến khi, bằng một tiếng hắt hơi, cô truyền ma thuật đi khắp khu rừng xung quanh.

 

Đám người từng kẻ một dần tỉnh giấc. Họ chẳng nhớ được điều gì đã mang họ đến cánh rừng này, hay những gì họ đã làm. Cũng chẳng ai nhận ra cô tinh linh bé nhỏ ẩn nấp sau những tán cây. Thở phào nhẹ nhõm, Lillia dù chẳng hiểu gì mấy, nhưng trong cô đã ánh lên một niềm hi vọng mới.

 

Nếu những giấc mơ không thể đến với khu rừng, thì Lillia sẽ mang khu rừng đến với chúng.

 

Nhặt nhánh cây lên, Lillia rời khỏi khu vườn của mình và dấn thân ra thế giới nhân loại—một thế giới mà cô luôn muốn tìm hiểu, nhưng cũng là thứ khiến cô sợ hãi hơn bất cứ thứ gì. Nó thật khác lạ so với những gì cô hiểu được.

 

Lén la lén lút, Lillia giúp tạo ra những giấc mơ cho con người, được dệt nên từ những ảo vọng cho tương lai, hay những phần sâu thẳm bị mắc kẹt trong tâm khảm họ. Khi giúp nhân loại nhận ra những ước mơ thầm kín của họ, chính Lillia cũng nhận ra giấc mơ của bản thân mình, và nụ hoa trên mái tóc cô nở rộ mỗi khi cô tràn ngập trong niềm vui..

 

Dù bóng tối đang chực chờ nuốt chửng Ionia một lần nữa, nhưng nó cũng chỉ là một lớp vỏ bọc, và ẩn sau đó vẫn luôn là những tia hy vọng rực sáng. Chỉ có cách dấn thân ra thế giới ngoài kia bằng tất cả lòng dũng cảm mà mình có được, Lillia mới có thể hy vọng đẩy lùi bóng tối và chữa lành sự úa tàn.