"Bài hát này là cho cậu đó!" ~ Seraphine
---
Sinh ra ở thành phố Piltover dù có cha mẹ là người Zaun, Seraphine sở hữu thiên bẩm lắng nghe linh hồn của những người khác—thế giới với cô là một khúc ca, và cô đáp lại lời ca ấy. Dù những âm thanh đó đã từng khiến cô choáng ngợp trong thời niên thiếu, nhưng giờ đây chúng là nguồn cảm hứng cho cô, khi cô biến những âm thanh hỗn loạn thành một bản hòa tấu. Cô trình diễn tại nơi thành phố bên dưới, để nhắc nhở những cư dân ở đây rằng họ không cô độc, và họ mạnh mẽ hơn khi đoàn kết cùng nhau, và trong mắt cô, tiềm năng trong họ là vô tận.
---
Thành phố Piltover, nơi giấc mơ của bất kỳ ai cũng có thể trở thành kỳ quan của vạn người, một ngôi sao đã được sinh ra.
Khi còn là một đứa trẻ, Seraphine luôn say mê với âm nhạc, nhất là những lời ru của cha mình. Những giai diệu tuyệt mỹ, nhưng u buồn. Ông đã đưa họ đến Piltover khi ông cùng mẹ Seraphine—hai cư dân Zaun—tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn ở Thành Phố Tân Tiến.
Ghé người qua khung cửa sổ tiệm nhạc của họ, nơi những nhạc cụ được sửa chữa để một lần nữa hòa nhịp, Seraphine cất tiếng hát dọc theo những con phố. Những điệu hát của những con thuyền đi qua Cổng Mặt Trời, tiếng huýt sáo của những cậu học việc, và cả giai điệu du dương của những tiếng xì xầm to nhỏ—nơi thành phố Piltover sầm uất, cô chẳng bao giờ bị bỏ lại cô độc.
Dần dần, Seraphine nhận ra rằng cô có thể cảm nhận được những bài hát bí mật, riêng tư, mà không người thường nào có thể nghe được. Và tài năng thiên bẩm này cũng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn khi cô trưởng thành. Cô có thể nghe được linh hồn của từng con người, tàn độc hay đầy tình yêu thương—biến con phố nơi cô từng yêu trở thành một bản tạp âm lộn xộn những khát khao mâu thuẫn lẫn nhau. Làm sao để cô nhận ra được những âm thanh đó, nếu như chúng chẳng thể hòa âm với nhau? Có những ngày, cô nép mình run rẩy trong góc nhà, bịt chặt đôi tai, không thể nghe được bản thân mình trong sự hỗn loạn đó.
Cha mẹ Seraphine đã bỏ tất cả lại phía sau để cô có thể được sinh ra ở Piltover; họ không muốn cô phải chịu khổ. Chắt chiu những đồng tiền dành dụm để mua một mảnh tinh thể hextech quý giá, họ đã chế tạo ra một thiết bị giúp chế ngự đôi tai ma thuật của cô. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, cô mới cảm nhận được sự bình yên.
Dù vậy, với sự thinh lặng đó, Seraphine đã lắng nghe một thứ gì đó khác—một ai khác. Trong mảnh tinh thể đó chứa ý thức, được sinh ra từ máu của loài brackern. Một giọng nói trầm ấm. Một khúc ca cất lên từ nơi sa mạc xa xăm và những cuộc chiến tranh cổ đại của những tiền nhân, như hàng ngàn năm lịch sử đồng loạt cất tiếng.
Seraphine, kinh ngạc, xin một lời chỉ dẫn. Bị choáng ngợp bởi những giai điệu quanh mình, cô lo lắng rằng chính bản thân mình chẳng có một lời hát nào cả. Liệu rằng cô chỉ là những giọng nói của kẻ khác?
“Chúng ta được định hình bởi những giọng ca của người khác,”thực thể kia cất tiếng hát đáp lời.
Và từ từ, cô dần học cách kiểm soát những tiếng ồn đó. Giọng nói kia giúp Seraphine hiểu cách hòa âm cùng đám đông, cất giọng cùng họ, và ngày càng ít sử dụng thiết bị kia hơn. Lần đầu tiên cô biểu diễn trước những thính giả, nhằm thử thách kỹ năng của mình, sự lo lắng của cô là không tài nào tả xiết. Nhưng rồi, cô vẫn tiếp tục cất tiếng ca, và đám đông như bùng nổ. Chẳng lâu sau, những sân khấu lớn nhất của Piltover đã tràn ngập người hâm mộ Seraphine. Dù vậy, vẫn có thứ gì đó thiếu đi—trong đám đông, và trong chính bản thân cô. Và rồi, để tìm kiếm một góc nhìn mới, cô đã dẫn thân đến cái chốn mà cha mẹ cô đã vất vả cả đời để thoát khỏi đó: Zaun.
Lần đầu tiên đặt chân lên toa thang máy hạ xuống bên dưới, Seraphine cảm thấy mình vừa đặt chân đến nhà, nhưng vẫn là một kẻ lạ. Tại Zaun, cô cũng nghe thấy sự kiên cường, và những khát khao thầm kín như chính thành phố bên trên, cùng với đó là sự tự do của riêng nó. Nhưng khi dành nhiều thời gian hơn cho nơi đây, cô cũng bắt đầu cảm nhận được nỗi đau. Nỗi sợ những hóa-chủ kìm hãm mọi cơ hội. Nỗi căm ghét những cư dân Piltover kiêu ngạo và hư hỏng. Có quá nhiều sự mâu thuẫn. Cô bắt đầu biểu diễn, lắng nghe đám đông mới, với trái tim hát lên nỗi thống khổ. Cả hai thành phố đã bị chia cách bởi nhiều hơn một sự hiểu lầm giản đơn. Cô muốn chữa lành, cô muốn thống nhất. Nhưng điều cô lắng nghe được chỉ là những tiếng thở dài: “Ở Zaun không đơn giản thế đâu.”
Rốt cuộc, ngôi nhà Piltover trong cô dần vơi đi.
Giọng nói trong mảnh tinh thể hextech có nói đến những điều kinh hoàng mà một mối thù hận không được giải quyết có thể dẫn đến. Seraphine không thể để điều đó xảy ra với thành phố cô yêu. Thuyết phục cha mẹ mình giúp sức, cô đã phá hủy thiết bị áp chế của mình, và cùng nhau, họ tái tạo lại mảnh tinh thể thành một thứ trái ngược hoàn toàn—một mặt sàn nơi khả năng thiên bẩm của cô được khuếch đại, chứ không phải chế ngự, cho phép cô lắng nghe những người khác một cách toàn diện. Cô sử dụng mặt sàn này như một sân khấu, được đặt tại Tầng Gác Xép nằm giữa Piltover và Piltover. Khi đám đông tụ tập dưới ánh đèn sân khấu, cô lắng nghe những cư dân từ cả hai thế giới, hòa trộn lại cùng nhau để chiêm ngưỡng màn trình diễn của cô.
Đây là một khúc ca mới. Không phải chỉ để thấu hiểu—mà là để thống nhất.
Nó không hoàn hảo. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ hoàn hảo. Nhưng giọng hát của cô luôn có giá trị. Vì thế, Seraphine cũng chợt nhận ra, rằng có lẽ cô sẽ giúp những người khác tìm thấy giọng nói của chính họ.
Seraphine đã trở thành một ngôi sao ngoại hạng ở cả Piltover và Zaun. Được hỗ trợ bởi tài năng thiên bẩm và khối tinh thể, cô khuếch đại âm thanh của vạn người với một niềm lạc quan mát lành, bởi đối với cô, mọi người đều xứng đáng được lắng nghe—đặc biệt là những ai đang vật lộn với cuộc sống. Họ là nguồn cảm hứng của cô, và cô sẽ làm hết sức có thể để truyền ngược lại nguồn cảm hứng cho họ.