“Không có cái giá nào là quá đắt. Không có sự tàn độc nào mà ta không với tới được. Vì nàng... ta sẽ làm tất cả.” ~ Viego
---
Từng là người trị vì của một vương quốc đã lụi tàn từ lâu, Viego đã chết từ hàng ngàn năm trước trong nỗ lực mang vợ mình trở về từ cõi chết của hắn đã châm ngòi cho một thảm họa ma thuật mang tên Đại Suy Vong. Biến đổi thành một hồn ma hùng mạnh, bị đày đọa bởi khát khao đến ám ảnh đối với nữ hoàng đã chết, Viego giờ đây trở thành Hắc Diệt Đế Vương, dẫn đầu Màn Sương Đen chết chóc, lùng sục khắp Runeterra để tìm kiếm phương thuốc hồi sinh nàng, và hủy diệt tất cả mọi thứ trên bước đường của mình, với Sương Đen không ngừng tuôn ra từ trái tim tàn độc, vụn vỡ của hắn.
---
Rất ít người biết được về sự tồn tại của một vương quốc về phía đông, trùng dương cách biệt, với cái tên cũng đã từ lâu bị lãng quên trên những đống hoang tàn nơi bờ biển. Và còn ít hơn những ai biết về người trị vì khờ dại của nó, một trái tim yêu cuồng si đã mãi mãi chôn vùi nó trong bóng tối.
Hắn, giờ là mối họa với vạn vật, và tên hắn là Viego.
Là con thứ của một hoàng đế, Viego chưa từng được sắp đặt để trị vì vương quốc. Thay vào đó, hắn sống một cuộc đời nhàn hạ, dần khiến hắn trở nên tự mãn và vị kỷ. Dù vậy, khi người anh cả đột ngột qua đời, ngai vàng bỗng thuộc về Viego, người chẳng có một chút ham muốn hay năng khiếu trị vì nào cả.
Hắn chẳng tỏ ra hứng thú gì với cương vị của mình, cho đến khi hắn gặp một cô thợ may nghèo, Isolde. Bị vẻ đẹp tuyệt trần của nàng mê hoặc, hắn đã ngay lập tức cầu hôn nàng, và thế là một trong những vị hoàng đế quyền uy nhất của thời đại bấy giờ đã kết hôn với một cô gái thường dân.
Mối tình của họ đã từng rất đẹp, khi Viego, người thường chẳng tỏ ra hứng thú với bất kì điều gì hơn bản thân mình, lại nguyện dâng hiến cuộc đời mình cho nàng. Cả hai chẳng bao giờ tách rời—hắn rất ít khi đi đâu mà không có nàng, luôn tặng cho nàng những món quà tuyệt mỹ, và mỗi khi nàng có mặt, tất cả mọi sự tập trung của hắn đều hướng về nàng, khó gì có thể phá vỡ.
Thế là những đồng minh của hắn bắt đầu nổi giận. Không thể hướng hắn về việc triều chính, và khi những quốc gia bắt đầu nổi loạn dưới vương triều đầy nhiễu loạn ấy, một vài kẻ đã nuôi âm mưu kết thúc triều đại này trước khi nó bắt đầu. Những kẻ thù của vương quốc, trong lúc đó, đã tìm thấy cơ hội để tấn công. Và lũ rắn độc bắt đầu lượn lờ.
Lưỡi dao thích khách đã một ngày tìm đến Viego. Dù hoàng đế đã được hộ giá kịp thời, nhưng lưỡi dao kia đã đi chệch hướng—cắt vào tay Isolde.
Chất độc phát tác nhanh chóng, và Isolde bắt đầu chìm vào hôn mê, trong khi Viego chỉ biết chứng kiến trong kinh hoàng khi tình trạng của vợ mình ngày một trầm trọng hơn. Bị cơn thịnh nộ và nỗi tuyệt vọng lấn át, hắn đã bỏ đến đồng vàng cuối cùng trong những rương báu của mình để cố cứu sống nàng.
Nhưng tất cả cũng chỉ vô ích. Isolde qua đời trên giường bệnh, và nhấn chìm Viego trong sự điên loạn.
Cuộc tìm kiếm thuốc giải của hắn ngày càng trở nên tuyệt vọng, điên cuồng. Không thể chấp nhận cái chết của vợ mình, hắn đã dốc tất cả tiền bạc của vương quốc với mong muốn đưa nàng trở lại. Khi vùng đất chìm vào hỗn loạn, Viego nhốt mình trong phòng với thi thể của Isolde, ngày càng thù ghét và bạo lực.
Và rồi, một ngày hắn biết được về sự tồn tại của Quần Đảo Thiêng, với thứ nước thần có thể chữa lành mọi bệnh tật. Mang theo đội quân hùng hậu, hắn dùng vũ lực để nghiền nát vương quốc yên bình kia, hạ sát tất cả những kẻ ngáng đường mình cho đến khi hắn mang nàng đến hang động bí mật và đặt vợ mình trên dòng nước thiêng. Nàng sẽ trở về với hắn, với bất kể những sự hủy diệt mà hắn gây nên. Bất kể giá nào.
Và nàng đã trở lại, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Isolde sống dậy, dưới hình dạng của một bóng ma kinh hoàng của bóng tối và sự thịnh nộ, và trong nỗi đau, cơn giận, và sự lẫn lộn, nàng đã lấy lưỡi gươm ma thuật của chính Viego và đâm xuyên trái tim hắn. Ma thuật của dòng nước và lưỡi kiếm cổ xưa chạm nhau, khiến năng lượng bên trong hầm chứa phát nổ, xé toạc Quần Đảo và nhấn chìm mọi thứ nó chạm đến trong một trạng thái xác sống nguyền rủa, đọa đày.
Tất cả mọi thứ, Viego chẳng còn nhớ. Vương quốc của hắn giờ chỉ còn là một đống hoang tàn, như mọi đế chế trỗi dậy và rồi tàn lụi theo cát bụi của thời gian, ngay cả cái tên của hắn cũng đã chìm vào quên lãng… cho đến hàng ngàn năm sau cái chết của mình, Viego lại một lần nữa trỗi dậy. Và lần này, hắn sẽ không thất bại một lần nữa.
Tâm trí bị tha hóa bởi sự ám ảnh nguy hiểm trong cuộc đời trước đây của mình, tình yêu bất diệt, điên cuồng của Viego đã châm ngòi cho mọi hành động, mọi khao khát, và mọi sự tàn độc của hắn. Màn Sương Đen chết chóc tràn vào trái tim vụn vỡ của Viego—rút cạn sự sống của bất cứ thứ gì nó chạm đến—và hắn sử dụng Màn Sương để lùng sục khắp thế giới, tìm cách đưa Isolde quay trở lại bên hắn một lần nữa.
Những binh đoàn đã ngã xuống dưới chân hắn sẽ trỗi dậy để phục vụ hắn một lần nữa, những lục địa rồi sẽ bị nuốt chửng bởi thứ hắc ám kinh hoàng, thế giới sẽ phải trả giá cho tất cả những niềm hạnh phúc mà nó tước đi khỏi vị vua cổ xưa với tình yêu cuồng si của hắn. Hắn chẳng hề quan tâm đến sự tuyệt diệt mà hắn mang đến, miễn là hắn được nhìn mặt Isolde một lần nữa.
Vương triều của hắn là nỗi kinh hoàng.
Tình yêu của hắn là bất diệt.
Và cho đến khi Isolde quay về bên hắn, tất cả sẽ sụp đổ dưới bước chân của Hắc Diệt Đế Vương.