"Thôi... nàoooooo." ~ Vex
---
Nơi trung tâm Quần Đảo Bóng Đêm, có một yordle cô độc lê bước trong màn sương hắc ám, hài lòng với nỗi thống khổ đến ảm đạm của nó. Chẳng bao giờ có chút sức sống, và chỉ đồng hành với mỗi cái bóng hùng mạnh của chính mình, Vex trốn tránh khỏi mọi sự tích cực và niềm hạnh phúc nơi thế giới bên ngoài, và nhất là lũ “tầm thường” đáng ghét đang tận hưởng những điều đó.
---
Nơi trung tâm Quần Đảo Bóng Đêm, có một yordle cô độc lê bước trong màn sương hắc ám, hài lòng với nỗi thống khổ đến ảm đạm của nó. Chẳng bao giờ có chút sức sống, và chỉ đồng hành với mỗi cái bóng hùng mạnh của chính mình, Vex trốn tránh khỏi mọi sự tích cực và niềm hạnh phúc nơi thế giới bên ngoài, và nhất là lũ “tầm thường” đáng ghét đang tận hưởng những điều đó.
Lớn lên tại Thành Phố Bandle, Vex chưa bao giờ cảm thấy mình thuộc về nơi đây. Sự tươi vui và đầy sắc màu của thế giới yordle luôn khiến cô ả khó chịu. Dù cha mẹ cô đã cố thử mọi cách, nhưng cô chẳng bao giờ có được “linh hồn yordle” như những người bạn cùng trang lứa, và chọn cách ở lì trong phòng ngày này qua tháng nọ.
Ở đó, cô tìm được người tri kỷ ở chính cái bóng của mình. Nó đen tối (màu yêu thích của cô), và nó cũng không nói gì—quả là một người bạn đồng hành hoàn hảo cho cô nàng thiếu niên chán đời. Cô tự giải khuây với bóng đen, và cảm thấy thích thú khi tự trình diễn những màn kịch câm u sầu.
Nhưng rốt cuộc, nó cũng chỉ là một cái bóng, chẳng thể nào chở che Vex khỏi sự vui vẻ đến khó ưa bao quanh cô. Dĩ nhiên, hẳn phải có một thứ gì đó khác trên thế giới này. Thứ gì đó đen tối hơn. Buồn tẻ hơn. Thứ gì đó giống cô.
Và thứ đó đã đến, nó chính là Ngày Ma Ám, khi những đám Sương Đen cuộn trào quanh Thành Phố Bandle, khiến những cư dân nơi đây hoảng loạn. Trong khi những yordle khác chiến đấu anh dũng để đẩy lùi Màn Sương, Vex lại cảm thấy thích thú trước thứ năng lượng đen tối của nó và bắt đầu lần theo dấu vết để tìm đến nguồn cội của nó.
Khi đặt chân đến Quần Đảo Bóng Đêm, Vex không thể tin vào mắt mình. Đó là một khung cảnh từ đất liền kéo dài đến đại dương, hoàn toàn cạn kiệt sức sống lẫn sắc màu, trải dài trước mắt cô. Ở nơi đây, cô cuối cùng cũng đã có thể đắm chìm trong nỗi phiền muộn, không còn bị quấy rầy bởi những sự vui tươi hay tiếng cười của những kẻ khác.
Nhiều ngày trôi qua, Vex dần nhận ra tác động kì dị của Màn Sương Đen lên cô. Cái bóng của cô giờ đã bỗng có một nhân dạng mới—nó tràn đầy sức sống và cảm xúc hơn cả chủ nhân của nó—đồng thời ma thuật yordle của cô cũng chuyển thành một thứ gì đó tà ác hơn nhiều. Vex giờ đây đã có thể lan tỏa nỗi u sầu của mình, xa hơn và rộng hơn.
“Ai đã tạo ra cái chốn tệ hại một cách tuyệt vời này?” cô tự hỏi.
Thắc mắc của cô sớm được giải đáp khi Hắc Diệt Đế Vương Viego đặt chân đến Quần Đảo, với tham vọng lan tỏa màn sương của mình đến mọi ngỏ ngách của Runeterra. Khi gặp Vex, Viego nhận ra rằng cô nàng yordle này sở hữu khả năng đặc biệt để lan truyền sự tuyệt vọng, khiến mọi người trở nên dễ bị Màn Sương Đen của hắn chạm đến hơn. Vex, ngược lại, cũng rất hào hứng trước viễn cảnh một thế giới phủ trong Sương Đen của hắn. Thế là cả hai trở thành đồng minh và đặt mục tiêu biến cả thế giới ngoài kia trở thành một vùng đất chết.
Nhưng trước khi Viego hiện thực hóa tầm nhìn của mình, Vex đã nhận ra được động cơ đích thực của hắn: để tìm lại linh hồn hoàng hậu đã chết, nhằm được đoàn tụ với nàng. Vex cảm thấy ghê tởm, cảm thấy mình bị phản bội bởi người mình tin rằng sẽ giết chết sự hạnh phúc trên thế giới này, rốt cuộc lại là người khao khát nó hơn ai hết. Vex bỏ mặc Viego khi hắn bị đánh bại bởi các Vệ Binh Ánh Sáng, và tham vọng nhấn chìm thế giới trong suy vong của hắn bị chặn đứng nơi những tàn tích của cung điện Camavor cổ xưa. Một lần nữa thất bại, cô cảm thấy thất vọng khi thế giới một lần nữa trở nên tươi sáng và đầy màu sắc mà cô luôn ghét. Có việc tìm kiếm một nỗi u sầu trường cửu khó hơn cô nghĩ.
Cô giờ chỉ còn biết đến một nơi—một cách chắc chắn để có được sự sầu thảm mà cô khao khát. Cô ghé thăm cha mẹ ở Thành Phố Bandle, sẵn sàng cho họ thấy cô đã trở thành một con người như thế nào, và tận hưởng sự thất vọng từ họ.
Cô nàng yordle thiếu niên chứng kiến cha mẹ mình ngớ người, đứng yên như trời trồng. Biểu cảm của họ chuyển từ sốc, thành chối bỏ, rồi cuối cùng là miễn cưỡng chấp nhận.
“Bé yêu. Bọn ta chẳng thể nào hiểu... thứ này được,” mẹ cô lên tiếng, chỉ tay về phía bộ dạng của Vex.
”Nhưng bọn ta vẫn yêu thương con vô điều kiện,” cha cô lên tiếng. “Và nếu con hạnh phúc, bọn ta cũng sẽ hạnh phúc cho con.”
Vex đảo mắt, và rồi thở dài đầy thất vọng. “Hai người là tệ nhất,” cô lầm bầm.
Rồi cô mệt mỏi lê bước khỏi phòng khách căn nhà, tìm đường quay trở lại Quần Đảo Bóng Đêm nơi cô có thể gặm nhấm nỗi buồn mà không bị ai quấy rầy.