Dù sao Huyền Sơn tiên sinh và Tống Tử Ngư đều biết bí mật của nàng.
Trước mặt ông ta cũng không cần che giấu.
“Không phải”
Huyền Sơn tiên sinh dùng chân kẹp cần câu, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến: “Ác mộng kia của Phong Bảo có tám chín phần sẽ thành sự thật, nhưng.
.
”
Tim Vân Khương Ninh đều treo trên không trung.
Nghe đến câu “nhưng mà” này nàng lại có hy vọng: “Nhưng mà gì?”
“Nhưng chuyện này có thể khống chế, ngươi cố gắng để nó không diễn ra là được rồi”
Huyền Sơn tiên sinh đoan chính hẳn, Vân Khương Mịch không quen lắm.
Chắc hẳn vừa nấy nhìn ra nàng căng thẳng nên cố ý trêu đùa nàng để bầu không khí sinh động hơn một chút.
“Chuyện này có thể không chế à? Không chế thế nào?”
“Đây là chuyện của ngươi, ngươi đến hỏi ta làm gì?”
Huyền Sơn tiên sinh không vừa ý: “Ngươi cho ta có chút thịt bò khô thế này muốn moi lời của ta? Có câu này ngươi phải biết, chính là thiên cơ không thể tiết lộ.
”
Nên ý là không định nói cho nàng biết…
Vân Khương Mịch không vui giành lại thịt bò khô: “Người đừng ăn, xem thử gần đây người béo thành dạng gì rồi”
Ban đầu nàng thấy Huyền Sơn tiên sinh vẫn có chút chút cảm giác tiên phong đạo cốt.
Sau này không biết Huyền Sơn tiên sinh là vì ăn nhiều đồ ngon của nàng làm, hay do tưởng tượng biến hóa khôn lường của nàng lại thành dáng vẻ như trước mặt.
Tóm lại nhìn chỗ nào cũng béo ụ, có bụng rồi!
Giơ tay ra, mấy đầu ngón tay cũng tròn xoe, nào còn tí phong thái tiên phong đạo cốt nào?
“Câu này của ngươi ta không thích nghe”
Huyền Sơn tiên sinh thấy nàng quay người đi: “Mịch nha đâu, nếu ngươi không cho ta ăn thì ngươi đừng hối hận! Hôm khác ngươi lại đến nhét đây miệng ta cũng không ăn!”
“Vậy ngươi đừng ăn!”
Sau khi Vân Khương Mịch trở mặt vô tình lại quyết đoán, trong phút chốc đã biến mất khỏi tâm mắt ông ta.
Huyền Sơn tiên sinh đành chịu, lắc đầu: “Nha đầu này, nói tức giận là tức giận”
Ông ta liếm đầu ngón tay, chép chép hương vị vẫn còn trong miệng, tiếp tục làm “Huyền thái công đi câu” của ông ta.
Vân Khương Mịch xuống núi rất nhanh.
Trong lòng nàng vừa hy vọng vừa sợ.
Hy vọng là ý của Huyền Sơn tiên sinh là ác mộng của Phong Bảo có thể không xảy ra.
Dù có thể xảy ra cũng có thể hóa nguy thành an, có thể phòng ngừa trước.
Còn lo là vì ác mộng vẫn có cơ hội xảy ra, chứng tỏ Phong Bảo vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Nến nàng nhanh chóng xuống núi, thấy trời không còn sớm nữa nên vội vàng đến nhà họ Cố đón Phong Bảo.
Vì ác mộng tối qua, Phong Bảo cứ lo được lo mất, nếu thấy nàng chậm chạp không đến, e rằng con trai sẽ lo lắng.
Dù sao cũng không có gì phải khách sáo với Huyền Sơn tiên sinh.
Xuống núi rồi, Vân Khương Mịch quay người lại nhìn núi Vân Vụ cao vút như mây, cưỡi ngựa rời đi.
Về đến Vương phủ cũng đã chạng vạng tối.
Mặc Phùng Dương đang khoanh tay đứng trước cửa đợi nàng về.