“Ngươi đang đợi ta à?”
Vân Khương Mịch trở mình xuống ngựa, thở hồng hộc.
Vì suốt quãng đường gấp rút, tóc nàng cũng hơi lộn xộn, hai má ửng đỏ.
Người hầu vội dắt ngựa đi, Mặc Phùng Dương nhìn nàng một cái thật sâu: “Nàng đi đâu vậy?”
“Có chuyện”
Vân Khương Ninh nói ít mà ý nhiều: “Đi thôi, đón con trai”
Nàng muốn một mình đến đón Phong Bảo, nhưng sáng nay con trai đặc biệt dặn, bảo nàng và cha hờ của cậu bé cùng đến đón.
“Bổn vương đợi nàng rất lâu”
Bỗng dưng Mặc Phùng Dương nói.
Vân Khương Mịch ngạc nhiên quay lại: “Thì sao?”
Nàng nghỉ ngờ trong lòng, Mặc Phùng Dương đợi nàng rất lâu, bây giờ muốn hung hăng quở trách nàng một trận à?
Ai ngờ Mặc Phùng Dương khế ho một tiếng rồi chuyển tâm mắt, nén xuống lo lắng trong mắt: “Bổn vương sợ nàng bị thổ phỉ bắt đi rồi.
Lỡ đâu công phu mèo cào kia của nàng đánh không lại, không phải bổn vương lỗ nặng sao?”
Như Vân đứng bên cạnh cười rầu rĩ.
Rõ ràng chủ tử lo lắng cho Vương Phi, tìm khắp nơi không thấy nàng.
Thiếu điều dặn bọn họ đào cả Kinh Thành lên rồi!
Cứ khăng khăng không chịu nói với Vương Phi.
Nhìn hắn ngoài lạnh trong nóng kìa!
“Mặc Phùng Dương, ngươi không hy vọng ta sống dễ chịu mài”
Lông mày Vân Khương Mịch dựng ngược, không vui trừng mắt nhìn hẳn: “Có phải ngày nào ngươi cũng nguyền rủa ta chết không? Nguyền rủa ta bị thổ phỉ bắt cóc làm áp trại phu nhân không?”
“Sau đó ngươi có thể danh chính ngôn thuận đưa ánh trăng sáng của ngươi vào Vương phủ?”
Hôm nay tâm trạng nàng không tốt nên tính tình cũng không tốt.
Mặc Phùng Dương mấp máy miệng lại không giải thích được.
€ó lẽ chủ đề “ánh trăng sáng” này mãi mãi cũng không qua đi, chắc hẳn cũng thành tâm bệnh của Vân Khương Mịch.
Hắn im lặng thở dài một hơi.
“Sao nào? Bị ta nói trúng tim đen không trả lời được à?”
Vân Khương Ninh cười lạnh lùng, ra vẻ muốn đi.
Ai ngờ lúc này, đột nhiên nàng bị Mặc Phùng Dương ngăn lại: “Đứng lại!”
Hắn giơ tay chặn ngang trước mặt nàng…
Vân Khương Mịch còn tưởng Mặc Phùng Dương sẽ đánh nàng.
Khi nàng định vung một đấm qua, ai ngờ cẩu nam nhân này chỉ nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc cho nàng: “Được rồi, đi thôi”
Giọng điệu dịu dàng không tưởng và cả ánh mắt nhìn nàng cũng điềm đạm không tưởng.
Vân Khương Mịch không khỏi rùng mình.
Cẩu nam nhân này hôm nay đã uống lộn thuốc sao?
Đối xử với nàng dịu dàng như vậy, không lẽ lại mưu tính ý đồ xấu gì sao?
Vân Khương Mịch đề phòng suốt chặng đường, nhưng Mặc Phùng Dương chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không nói thêm lời nào với nàng.
Có vẻ như cũng không phải đang mưu tính ý đồ xấu gì.
Nàng lòng tràn đầy nghỉ ngờ, thấy sắp đến nhà họ Gố rồi, lúc này mới thăm dò hỏi: “Mặc Phùng Dương, có phải ngươi có chuyện muốn nói với ta không?”