Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 72: Thời gian trôi (1)



Tin tức về bạn gái bí ẩn của Phong Hiểu Hàn mới truyền đi được hai ngày đã bị hắn bước ra đính chính. Hắn nói đời này không muốn nghe thấy cái tên Cửu An nữa.

Nếu không phải tại cô ta thì giờ này hắn và Đạm Yên Sơ đã kết hôn rồi. Sau khi tống Cửu An vào tù, hắn vẫn cảm thấy vậy là quá nhẹ nhàng so với những gì cô ta đã làm.

Cũng trách hắn một phần, do hắn cứ chần chừ không quyết đoán mới khiến Đạm Yên Sơ chịu nhiều tổn thương như vậy.

Không gì qua mắt được cư dân mạng. Bọn họ moi đâu được tin tức khi còn học cấp Ba, Phong Hiểu Hàn từng có bạn gái. Cô gái này giàu có nhưng tính tình hơi thất thường, thành tích học cũng không xuất sắc lắm đã thế còn trượt tốt nghiệp.

Mọi người nhanh chóng tìm ra danh tính cô gái này là Đạm Yên Sơ.

Vài người trước đây từng là bạn học của Yên Sơ cũng nhanh tay nhanh chân tham gia vào tin tức này. Đạm Yên Sơ có danh tiếng không tốt cho lắm, bên dưới bài viết có vô số tài khoản tự nhận là bạn cùng trường của hai người cũng lên tiếng.

[Tôi xác nhận cô ấy là người cầm đầu bạo lực học đường.]

[Học siêu kém, ăn nói không có giáo dục.]

[Phong Hiểu Hàn mà lại đi thích cái dạng con gái thế này á? Tôi không tin!]

[Nhà cô ấy từng tài trợ học phí cho Phong Hiểu Hàn đấy. Các người không biết đừng có nói linh tinh. Tôi là bạn cùng trường với hai người họ đây này.]

Tin tức mới ngoi lên được mấy bữa liền bị xóa mất, không tìm được chút dấu vết nào. Phong Hiểu Hàn không muốn cô bị người khác đàm tiếu linh tinh. Trong lòng hắn, cô chính là cô gái lương thiện, tươi sáng và lạc quan nhất. Những kẻ ngoài kia thì biết gì!

Thời gian cứ thế trôi đi, đông qua xuân tới, thoáng cái đã ba năm. Trong ba năm này, Phong Hiểu Hàn thay đổi không ít, lạnh lùng, nghiêm khắc trong công việc, trong cả cuộc sống của mình. Song, mỗi tháng vẫn đều đặn đến thăm mẹ của Đạm Yên Sơ.

Hắn chăm sóc bà như người thân ruột thịt, bầu bạn với bà thay Đạm Yên Sơ khiến bà cũng vơi đi nỗi cô đơn. Chồng đã mất, con gái cũng biến đâu mất tăm, may mà có con rể chuyện trò đỡ buồn. Trong lòng bà đã nhận định Phong Hiểu Hàn là con rể, chờ Đạm Yên Sơ trở về sẽ bảo cô kết hôn với Phong Hiểu Hàn.

Nhưng ba năm rồi, ngoại trừ những tin tức nghe từ Phong Hiểu Hàn, bà thậm chí còn không nhận được một cuộc điện thoại nào từ Đạm Yên Sơ. Mấy lần bà rất lo lắng nhưng Phong Hiểu Hàn luôn khéo léo dẫn dắt cảm xúc để khiến bà yên tâm hơn. Song, đến chính hắn cũng bối rối. Ban đầu hắn còn nghĩ cô chỉ đi đâu đó một thời gian ngắn, đợi đến khi bình tĩnh lại thì sẽ trở về. Dù sao mẹ cô sống một mình như thế, cô nhất định sẽ lo lắng mà.

Vậy mà cô cứ thế đi hẳn ba năm trời. Đồng nghĩa với việc hai người đã xa cách nhau ba năm.

Cô ghét hắn đến thế sao? Nhất quyết không tha thứ cho hắn sao?

***

Sau khi trụ trì mất, tôi ở lại chùa thêm một khoảng thời gian nữa rồi rời đi. Tôi đi lang thang trên phố, không biết đi đâu về đâu. Bất chợt, tôi nghĩ đến một nơi có thể nương náu những ngày tháng còn lại. Tôi muốn về lại trường cấp Ba của mình.

Quãng đường từ ngoại ô đến trường cấp Ba của tôi không hẳn là quá xa xôi nhưng với hình hài một con mèo thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Tôi cảm thấy quãng đường đến trường mình chắc phải ngang ngửa Đường Tăng đi thỉnh kinh chứ không đùa. Trên đường đi bị đuối đánh, suýt bị tóm mấy lần, nhưng lần này tôi thông minh hơn rồi, không để mình bị đám “con người” kia bắt nạt dễ dàng vậy đâu.

Tôi chui vào trường, buổi sáng sẽ nấp trong nhà kho - nơi để dụng cụ dọn dẹp của trường, đợi đến khi học sinh tan học mới chậm rãi chui ra. Bảo vệ của trường thi thoảng sẽ mang đồ ăn đến cho tôi, không đuổi đánh tôi.

Hì! Quả nhiên mèo chính là “Hoàng thượng”.

Tôi sống ở trường hơn hai năm trời. Thực ra so về tuổi thì năm nay tôi mới chỉ hai mươi tám, hai mươi chín tuổi thôi. Nhưng với một con mèo vốn ốm yếu lại không phải chuyện dễ dàng. Chính tôi cũng cảm nhận được thân thể mình không khỏe. Thỉnh thoảng tôi sẽ soi gương xem thử nhưng thường bị dáng vẻ trong gương hù phát sợ.

Thân hình nhỏ bé của mèo lông vàng trở nên gầy gò, bộ lông dường như mất đi sự rực rỡ ngày xưa. Mắt nhìn mờ đi và đôi khi tràn đầy nỗi buồn. Mỗi bước đi của tôi đều mang trong nó một nỗi đau nhức nhối. Cơ thể tôi không còn linh hoạt như trước, và những cú nhảy dường như trở thành ước mơ xa vời. Thỉnh thoảng, đau đớn từ các khối u và căn bệnh khác tràn ngập toàn bộ cơ thể, khiến tôi không thể tìm được sự an ủi trong giấc ngủ.

Trải qua một trận ốm, tôi yếu đến mức bác bảo vệ phải nhìn rồi lắc đầu: “Mày yếu lắm rồi. Thật là… Không biết còn sống được bao lâu nữa…”

Thời điểm đó tôi nhận ra bản thân không còn nhiều thời gian nữa. Nếu có gì muốn làm thì phải tranh thủ thực hiện thôi. Tôi dành ra mấy ngày để tự hỏi bản thân và cuối cùng bàng hoàng nhận ra điều tôi muốn làm nhất chính là gặp Phong Hiểu Hàn lần cuối.

Nhưng với thân xác bệnh tật này tôi có thể trụ được tới khi gặp hắn hay sao?