Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 73: Thời gian trôi (2)



Hình như ông trời cũng động lòng thương xót nên ban cho tôi chút đặc ân cuối đời. Đó là vào một ngày nắng ấm chan hòa đầu tháng Tám, tôi gặp lại Phong Hiểu Hàn.

Vào đầu thu, sân trường trở thành một tác phẩm nghệ thuật sống động, nơi mà màu sắc của mùa lá rụng tràn ngập khắp nơi. Những tán cây xanh um tươi chuyển sang gam màu vàng ấm áp, cùng với những cánh lá rơi lả tả tạo nên một màn trải thảm tự nhiên đầy mê hoặc. Ánh nắng mặt trời mềm mại chiếu sáng xuống từ trên cao, tạo ra những ánh sáng mờ ảo và tạo bóng rừng lên sân trường. Cỏ cây như bộ tản nhiệt màu xanh mát mắt, mời gọi học sinh và giáo viên cùng nhau tận hưởng không khí thu thảo dịu nhẹ.

Từng tốp học sinh vui vẻ sánh bước bên nhau, nói cười rôm rả mang theo hơi thở của tuổi trẻ. Những đám cỏ khô trên đường đi tạo nên âm thanh rất vui tai khi bước chân lướt qua, tất cả như hòa thành bài ca có giai điệu nhẹ nhàng mang đậm hương sắc mùa thu.

Sân trường cũng trở thành một bức tranh sống động với sự hiện diện của các hoạt động ngoài trời. Bảng quảng cáo cho các câu lạc bộ và hoạt động học sinh trang trí khắp nơi, mời gọi mọi người tham gia. Một tấm poster dán trên bảng đã khiến tôi ngẩn người mấy ngày liền.

Trên đó ngoài bức ảnh của Phong Hiểu Hàn còn có dòng chữ: Tổng giám đốc tập đoàn Lập Phong - Phong Hiểu Hàn.

Tôi si mê nhìn bức ảnh, thậm chí còn điên khùng trộm luôn bức poster đó về kho mà ngắm ngày đêm. Hắn còn đẹp trai hơn ngày trước gấp bội. Không biết mấy năm nay cuộc sống hắn thế nào rồi? Đã kết hôn chưa? Mới ngày nào Lập Phong vẫn là công ty non trẻ mà nay trở thành tập đoàn lớn rồi ư?

Cũng phải! Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn là người tài giỏi, làm việc gì cũng xuất sắc cơ mà. Tôi rất có lòng tin ở Phong Hiểu Hàn, hắn sẽ còn tiến xa hơn nữa trong tương lai.

Tôi nằm dưới mái hiên, nơi mà lần đầu tiên tôi với Phong Hiểu Hàn trao nhau nụ hôn đầu ngập ngừng, nhiều e ngại. Nắng ấm áp khiến tôi dễ chịu phần nào. Bên ngoài sân trường là một mảnh lao nhao nhộn nhịp, nữ sinh vừa nhìn thấy bóng dáng Phong Hiểu Hàn liền hú hét như thể gặp được minh tinh.

Ha ha, nếu đổi lại là tôi thì cũng y như họ thôi. Ai mà chẳng một thời thanh xuân đu idol đúng không!

“Á! Đẹp trai quá!”

“Hóa ra tiểu thuyết không lừa người! Tổng tài giàu có, đẹp trai, trẻ tuổi là có thật á!!!”

Giọng một nam sinh nào đó chen vào: “Trẻ gì nữa? Người ta ba mươi rồi đó bà ơi!”

“Ba mươi có gì mà già! Hả? Hả? Ông đừng có ở đây ganh tỵ!”

“Ai ganh tỵ làm gì? Tôi khuyên mấy bà đừng mơ mộng nữa. Người ta đeo nhẫn cưới rồi kìa! Mù à mà không thấy?”

“Thằng cha này làm mất hứng thật chứ! Cút đi! Đồ của nợ!”

Tôi bật cười, âm thanh thốt ra khỏi miệng lại chỉ có những tiếng gừ gừ yếu ớt. Tuổi trẻ thật là tốt quá!

Tôi chờ lâu lắm mới nghe được giọng nói quen thuộc kia cất lên. Một giọng nói cuốn hút, đầy nam tính, thậm chí có chút trầm ổn theo thời gian. Tôi cuộn mình bên hiên, lim dim lắng nghe từng lời ngoài kia.

Phong Hiểu Hàn tài trợ học bổng cho trường, còn xây thêm khu vực thực hành khoa học nữa. Ai dà, thời tôi đi học làm gì có mấy thứ này đâu. Tôi gối đầu lên tấm poster có hình của hắn, tự thôi miên bản thân như thể đang tựa vào lồng ngực vững chãi, ấm áp kia.

Hắn ở ngoài kia, cách tôi chỉ một bức tường mà tôi không cách nào gượng dậy nổi. Tôi rất muốn nói với hắn một câu, tôi nhớ hắn, tôi cũng yêu hắn. Đúng vậy! Thứ tình cảm mà tôi từng nghĩ nó chỉ là thoáng qua, sẽ nhanh chóng bị thời gian bào mòn lại trở thành ấn ký khắc vào tim, đời này kiếp này không bao giờ lãng quên được.

“... Tôi cũng không phải thần thánh, cũng thất bại vô số lần. Có đôi lúc, tôi oán trách tại sao ông trời lại bất công như vậy, luôn phân phó cho tôi những điều tồi tệ nhất. Tại sao đồng trang lứa, bạn bè có thể vì vòi vĩnh một hộp màu mà giận dỗi, khóc lóc, còn tôi lại phải cắn răng đi nhặt rác, bị những đứa trẻ cao to hơn mình đuổi đánh?”

Hình như hắn đang kể lại chuỗi ngày trong quá khứ…

“... Nhiều người nói Đại học không phải là con đường duy nhất. Đúng là như thế! Nhưng học Đại học thật sự là con đường dễ chịu nhất rồi. Trượt Đại học không phải là kết thúc, chỉ là chúng ta phải đối diện với con đường nhiều chông gai hơn mà thôi.”

Hắn nói đúng. Nếu thời gian quay trở lại, tôi hy vọng mình sẽ tỉnh táo hơn, nỗ lực hơn chút nữa để thi đỗ vào một trường Đại học tốt. Sau đó cùng bạn bè trải qua những năm tháng rực rỡ nơi giảng đường, nghĩ đến thôi cũng thấy tuyệt vời biết bao.

“Tôi biết một người, cô ấy vì không thi đỗ tốt nghiệp, học hai năm bổ túc mà vô cùng tự ti. Từ một người rực rỡ, lạc quan, phút chốc như biến thành người khác vậy. Trong mắt chỉ có e dè, sợ sệt, luôn cảm thấy bản thân thua sút người khác. Thực ra mỗi người đều có giá trị riêng của chính mình, ai dám khẳng định học Đại học thì nhất định sẽ thành công, cuộc đời sẽ mãi mãi thuận lợi? Nhưng nói vậy không phải để chúng ta tự an ủi bản thân trượt Đại học cũng được. Việc học đại học có tầm quan trọng không thể chối cãi trong thế giới ngày nay. Bởi Đại học không chỉ mang lại kiến thức chuyên môn sâu rộng mà còn phát triển những kỹ năng quan trọng cho sự thành công và phát triển cá nhân…”

Hắn ngoài kia cứ ôm micro thao thao bất tuyệt. Ha! Làm tôi nhớ đến hồi đó mỗi lần tôi lười học là hắn lại ép tôi ngồi xuống, nghe giảng đạo hết cả tiếng đồng hồ. Thú thật lúc đó tôi sợ muốn chết luôn! Ở nhà mẹ tôi hay lải nhải đã đành rồi. Ra đường gặp bạn trai còn bị ăn mắng. Số tôi khổ quá!

Nhưng bây giờ có muốn cũng không còn cơ hội được nghe nữa.

Tôi đã đến giới hạn cuối cùng rồi.

Những âm thanh ồn ào náo nhiệt ngày càng cách xa, tôi thấy mình như chuẩn bị rơi vào giấc ngủ. Chỉ là tôi biết rõ, đây sẽ là giấc ngủ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.