Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 75: Kết thúc (2)



Tôi phải mất một tuần để chấp nhận sự thật mình bị mất trí nhớ. Phong Hiểu Hàn kể lại việc gặp tôi ở trường cũ, trong hình dạng con mèo. Vậy nghĩa là ba năm qua tôi đã phiêu bạt khắp nơi trong dáng vẻ của mèo, còn nói dối mẹ là đi nước ngoài làm ăn nữa chứ. Nhưng xui xẻo thay, thân thể con mèo quá yếu ớt, nhiều bệnh tật lại còn già nữa nên đến khi hắn tìm thấy thì tôi đã lạnh ngắt nằm một chỗ rồi.

Nói cách khác, tôi đã kết thúc kiếp mèo nên quay trở về trong hình hài con người. Phong Hiểu Hàn đưa lá bùa cho tôi, hắn nói tìm thấy vật này được đeo trên cổ khi tôi làm mèo. Rất có thể nhờ nó mà tôi mới biến trở lại thành người.

Tôi cầm tấm bùa trong tay, ngắm nghía rất lâu vì thấy quen mắt nhưng nhất thời không nghĩ ra được mình sao lại có vật này.

Một tuần này, Phong Hiểu Hàn như uống nhầm thuốc, hắn cam tâm tình nguyện biến thành “nô lệ” toàn thời gian của tôi. Chỉ cần tôi vừa thức dậy sẽ thấy một bàn thức ăn sáng thịnh soạn lại đẹp mắt bày biện sẵn. Ăn xong thì tivi đã mở ngay chương trình mà tôi thích xem, đã thế trong nhà còn có thêm một bức tường đầy ắp truyện tranh.

Không sai! Là cả một bức tường chứa đầy truyện tranh!

Hắn giúp tôi mở nước tắm đầy bồn, xoa bóp tay chân trước khi đi ngủ, đến mức tôi đắp mặt nạ hắn cũng ở cạnh bên chuyên tâm hầu hạ.

Có năng khiếu làm trai bao lắm rồi đấy!

“Này, anh thất nghiệp à? Hay bán tập đoàn rồi mà rảnh rỗi vậy?”

Yêu nhau đến cùng trời cuối đất đi chăng nữa mà nhìn mặt nhau 24/7 thế này tôi nghĩ ai cũng cau có thôi. Chẳng có lấy chút không gian riêng tư nào? Hắn xem tôi là con nít lên ba hả?

Phong Hiểu Hàn xụ mặt, không khác gì đứa bé bị phụ huynh trách mắng: “Em không thích à? Anh làm không tốt chỗ nào à?”

Tôi nghiến răng trả lời: “Tốt! Anh phục vụ tốt đến nỗi em tưởng ba năm qua anh đi làm trai bao rồi đấy! Đừng có bám riết lấy em thế được không? Cũng không cần phải hầu hạ tận răng như thế?”

“Anh…”

“Bỏ cái vẻ mặt đó cho em! Em bắt nạt anh à mà mếu máo?”

“Không có… Anh chỉ muốn bù đắp cho em…”

Nhìn gương mặt điển trai, thân hình cao lớn ôm khăn đứng trong góc kia, tôi phát hiện mình quá mềm yếu, không giận nổi!

Tôi thở dài, chủ động nắm lấy tay hắn: “Em không có ý gì. Chỉ là muốn anh đừng nặng nề, gò ép bản thân như thế. Em từng bắt nạt anh, làm tổn thương anh, anh cũng trả đũa xong rồi. Còn thay em tính sổ với Cửu An, như vậy chúng ta huề nhau. Cứ đối xử với nhau bình thường là được.”

Tôi tưởng hắn sẽ vui vẻ đồng ý, nào ngờ tên này lắc đầu lia lịa: “Không được. Không thể đối xử bình thường được.”

Tức chết tôi rồi! Tôi sắp hộc máu đến nơi đây này!

Nhưng còn chưa kịp mở miệng mắng, giây sau Phong Hiểu Hàn đã quỳ một gối xuống, rút trong túi chiếc hộp nhung màu đỏ, ừm, cái loại chuyên dùng để đựng nhẫn ấy.

Khoan đã! Nhẫn? Lẽ nào hắn muốn…

“Đạm Yên Sơ, anh yêu em! Gả cho anh nhé, được không?”

Tôi trợn mắt, há mồm, chưa kịp tiêu hóa hết lời cầu hôn kia thì ngón tay bị ai đó kéo ra, lồng nhẫn vào. Vớ vẩn! Tôi chưa trả lời mà?!

“Hiểu Hàn, em chưa trả lời mà sao…”

Chưa kịp nói hết câu thì hắn đứng bật dậy, ôm chầm lấy tôi nói bên tai như đang thôi miên tôi: “Không cho em từ chối. Nhẫn đeo rồi, không được tháo ra! Đời này kiếp này đều phải đeo nó cho anh!!!”

Ok, anh bá đạo! Anh là chúa tể, được chưa?

Thật ra cần gì ỡm ờ nhiều vậy chứ! Từ khoảnh khắc gặp lại nhau sau bảy năm, lòng tôi đã có đáp án rồi. Nhiều hơn cả áy náy, xót xa, đau lòng, tôi biết mình yêu hắn. Loại tình cảm được vun đắp từ hạt giống mang tên “hảo cảm”, tưới thêm chút rung động, đôi bên hữu ý hữu tình, biến thành yêu có gì mà lạ.

Chẳng qua trong lòng cả hai đều còn nhiều khúc mắc, trăn trở nên mới xa cách nhau ngần ấy năm. Lần đầu gặp nhau có thể là tình cờ, lần hai gặp gỡ là duyên phận, nhưng vẫn có thể hội ngộ lần nữa thì hẳn định mệnh đã an bài rồi.

Tôi nghĩ mình cũng không nên trái ý trời làm gì.

Mấy ngày tiếp theo, Phong Hiểu Hàn vẫn không đến công ty làm việc. Hắn chở tôi về nhà, mẹ tôi vừa nhìn thấy đã mắng tôi xối xả trong nước mắt: “Con nhóc vô tâm này! Ba năm nay chết gí ở đâu mà giờ mới trở về hả? Còn không chịu gọi cho mẹ một lần nào! Mày bị khờ hả con ơi!”

Cảm động ghê! Xa cách lâu ngày, gặp lại vẫn ăn chửi như thường. Nhưng còn chưa xúc động bằng việc tối đó mẹ đã kéo tay tôi mà thủ thỉ: “Con phải kết hôn với Phong Hiểu Hàn đấy nhé! Mẹ chỉ chấp nhận một mình nó làm con rể thôi!”

Đúng là tà đạo mà! Hắn còn nhân lúc tôi không ở đây, rót mật vào tai mẹ, khiến mẹ tôi nghĩ hắn là tên đàn ông tốt nhất trần đời. Giờ mà tôi không gả cho hắn, không chừng mẹ sẽ vác chổi đánh chết tôi luôn!

Tôi nghe lải nhải chuyện kết hôn hai ngày liền, thậm chí có lúc hoài nghi giả dụ hắn đem trầu cau tới có khi mẹ sẽ không ngần ngại mà gả tôi đi trong ngày luôn. Tôi mệt mỏi giơ bàn tay lên, khoe chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay: “Mẹ đừng lo, con sẽ gả. Nhìn xem, nhẫn cũng đeo luôn rồi.”

Chỉ chờ có thế, mẹ vả cái bốp lên bắp tay tôi đau điếng: “Khá lắm! Không uổng công mẹ dạy dỗ mày!”

“Vâng!”

Hôm sau, Phong Hiểu Hàn dẫn tôi đến trước mộ của bà ngoại, chúng tôi mang thêm hoa tươi, nhang đèn và trái cây đến. Lúc nhìn chân dung của bà tươi cười trên bia mộ, tôi thấy lòng mình thoáng nhói đau. Hắn thật sự đã cô độc nhiều năm lắm rồi. Bên cạnh không có người thân rốt cuộc đau lòng đến mức nào chứ? Từ nhỏ bị bỏ lại, thiếu thốn tình yêu của mẹ cha. Đến trường học thì ít bạn bè, chỉ có thể lủi thủi vừa học vừa làm. Ở nơi xứ lạ quê người lại hay tin bà mất, một mình chống chọi với tất cả. Sự cô đơn đó chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi ngột ngạt không thở nổi.

“Hôm nay con đưa vợ sắp cưới đến gặp bà.” Hắn ôn tồn nói. Tôi ở bên cạnh cắm hoa vào bình, tay khẽ run lên.

“Là nữ sinh trước đây bà đã nhiều lần khen ngợi. Nói cô ấy vừa nhìn liền biết là người có tâm tính tốt, thiện lương lại đơn giản.”

Tôi cắn đầu lưỡi, không muốn khóc lóc ở nơi này. Nhưng nước mắt cứ lưng tròng làm tôi đến chớp mắt cũng không dám.

“Trước đây từng bỏ lỡ nhau, nhưng từ nay về sau chúng con sẽ hạnh phúc đến cuối đời.” Phong Hiểu Hàn quay sang tôi, xoa đầu như thể đang dỗ dành một đứa trẻ: “Yên Sơ, em từng nói sẽ bảo vệ anh, nhớ chứ?”

Tôi gật đầu một cách quả quyết. Khi đó, nghe bà của hắn kể lại tuổi thơ cơ cực, tôi nước mắt đầm đìa, hứa sẽ bảo vệ hắn, không để ai làm hắn tổn thương nữa.

“Lời hứa đó còn tính không?”

Tôi ngước mắt, nhìn người đàn ông trước mặt sau đó mỉm cười: “Đương nhiên vẫn tính rồi. Đạm Yên Sơ này chưa nuốt lời bao giờ. Nói được làm được! Từ hôm nay trở đi, em sẽ là người thân của anh, người nhà của em cũng là người nhà của anh. Chúng ta là một gia đình!”

“Cảm ơn em.”

“Còn nữa, anh rất yêu em!”

Trên đồng cỏ rộng lớn, từng đóa hoa bồ công anh đua nhau nở rực rỡ. Những bông hoa nhẹ nhàng khẽ bay trong gió, tựa điệu nhảy đầy mê hoặc. Ánh nắng len lỏi qua những tán cây, tạo nên những đốm sáng lung linh trên mặt đất. Một làn gió nhẹ nhàng vỗ nhẹ mái tóc của tôi, mang theo mùi hương tươi mát của đất trời.

“Em cũng yêu anh!”