Ấy ấy, đừng hiểu nhầm. Tôi không phải làm bà chủ của tập đoàn Lập Phong đâu nhé! Là cơ ngơi mà tôi tự tay gây dựng nên đấy!
Số tiền trước đây tôi đưa cho mẹ trước khi bỏ đi, cuối cùng bà chẳng thèm tiêu đồng nào. Khi tôi kết hôn, bà đã đưa lại cho tôi làm của hồi môn. Tôi dùng số tiền ấy mở một quán pub nhỏ, đặt tên là La Lueur de Nuit. Cái tên này là do chồng gợi ý cho tôi, có nghĩa là ánh sáng nhỏ trong đêm. Ánh sáng tuy mờ nhạt, nhưng vẫn rực rỡ và cuốn hút trong đêm tối.
Chồng muốn giúp tôi chuẩn bị tất cả, tôi chỉ cần vác túi đến ký tên là thành bà chủ của La Lueur de Nuit, nhưng tôi không đồng ý. Tự mình làm mới có ý nghĩa chứ!
Suốt hai tháng trời, tôi đi sớm về muộn, ngày nào cũng tất bật chuyện quán xá không có thời gian mà ăn chứ nói gì đến yêu đương. Để rồi vào một đêm trăng thanh gió mát nào đó, Phong Hiểu Hàn ấn tôi lên giường, ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi chòng chọc nhưng giọng điệu không khác gì thiếu niên đang gặm nhấm vết thương lòng: “Vợ à, bộ em chán anh rồi hả?”
Tôi: …
Đừng có khùng điên nữa được không?!
(2)
Hai chúng tôi đều xem như đã có công danh sự nghiệp ổn định. Tập đoàn Lập Phong phát triển nhanh như vũ bão, thành công biến anh chồng nhà tôi thành hình mẫu tổng tài bá đạo, kim cương lấp lánh như xé sách bước ra. Còn tôi thì chuyên tâm quản lý quán pub bé xinh của mình, mỗi ngày đều bận rộn bên quầy pha chế. Với tài năng pha chế (mà Ryan từng khen nức nở là có thiên phú) của tôi, quán cũng trở nên đông khách hơn, còn được đề cử xuất hiện trên tạp chí du lịch của thành phố nữa.
Nhưng Phong Hiểu Hàn cứ như đóa hoa thơm giữa rừng vậy, thu hút hết ong này đến bướm nọ. Quá đáng ở chỗ, tôi không ghen tuông vớ vẩn thì thôi, hắn lại chạy về uất ức mách lẻo ngày đêm.
“Vợ à! Em không biết cái cô thiên kim họ Hàn kia phiền đến mức nào đâu. Cô ta cứ như có tật về xương sống í, thấy anh là nhào tới, né ra rồi vẫn cố xác lao đến.”
“Chắc cô ta thấy anh đẹp trai thôi.”
“Nhưng anh đã có vợ rồi. Cô ta không sợ mang tiếng làm tiểu tam hả?”
“Đừng làm quá vấn đề lên như thế! Chuyện trò cười đùa một chút thôi, không tính là tiểu tam đâu!”
Hắn giận ngược lại tôi: “Yên Sơ ngốc, em không ghen? Không ghen chút nào á? Đồ vô tâm vô tình nhà em!”
“Chồng người ta thì sợ vợ ghen tuông linh tinh, làm ầm lên nhà cửa không yên. Còn anh sao ngược đời vậy hả? Muốn cãi nhau với em sao?”
Không khen tôi hiểu chuyện, dịu dàng thì thôi. Còn trẻ con như thế! Mất hình tượng tổng tài cao cao tại thượng ở công ty. Để nhân viên của hắn nhìn dáng vẻ này để xem còn ai sợ hắn nữa không!
Tôi đứng lên muốn đi vào bếp thì bị hắn kéo lại sofa, tôi lảo đảo ngã lên người hắn. Phong Hiểu Hàn cười không khác gì tên lưu manh, tay vuốt dọc sống lưng tôi, mân mê da thịt ở đùi tôi, nghịch ngợm chui vào váy, chạm đến dây quần lót: “Em không ghen cũng được. Nhưng phải bảo vệ anh khỏi nanh vuốt của mấy cô gái kia chứ!”
Con gái người ta mà hắn làm như sài lang hổ báo vậy, lại còn “nanh vuốt” mới ghê!
“Bằng cách nào?”
Tôi giãy giụa mấy cái vẫn không thoát khỏi tay hắn.
“... Để lại trên thân thể chồng em vài ấn ký là được.”
“Á! Không được… ưm ưm…”
(3)
Chồng tôi dạo này chăm lên truyền hình phết. Mà toàn tham gia mấy chương trình phỏng vấn hỏi về cuộc sống hôn nhân, như thể sợ người ta không biết hắn đã có vợ vậy.
Tôi ngồi ở sofa, chăm chú nhìn màn hình tivi. Nữ MC cười rạng ngời, mắt long lanh chiếu về phía Phong Hiểu Hàn, giọng ngọt như mía lùi: “Nghe nói vợ của anh là bà chủ quán pub. Không biết anh có chấp nhận việc này không? Vì nhiều người đàn ông không thích vợ hay bạn gái mình liên quan đến công việc nhạy cảm như thế.”
Tôi cắn mấy hạt hướng dương, chết rồi, ăn nhiều quá nên khát nước.
“Chỉ cần vợ thích, tôi ủng hộ hai tay hai chân! Mở quán pub chứ có phải buôn h.à.n.g c.ấ.m đâu mà nhạy cảm!”
Nói chuyện như móc họng người khác thế này mà vẫn mời lên tivi cho được. Khó hiểu ghê!
“Hơ hơ.” Nữ MC gượng gạo cười ra hai tiếng: “Vậy… bình thường hai vợ chồng anh chắc hòa hợp lắm nhỉ! Vợ anh thật hạnh phúc, có được người chồng vừa đẹp trai, tài giỏi lại cưng chiều cô ấy như thế mà!”
Phong Hiểu Hàn trên tivi nghe xong nghiêm mặt: “Hòa hợp gì… cô ấy yếu như sên ấy. Đã thế còn học người ta chú trọng sự nghiệp, về nhà còn trễ hơn cả tôi! Hạnh phúc á? Hôn vài cái cũng keo kiệt…”
Tôi phát điên tắt tivi đi. M* nó chứ! Nói cái quần q.u.è gì không biết!
Tôi hướng phía phòng bếp gào lên: “Phong Hiểu Hàn, anh lết ra đây cho em!!! Anh lên chương trình nói xà lơ gì đấy hả?”
Phong Hiểu Hàn mặc tạp dề màu hồng phấn bước ra, tay còn cầm cái muôi, mặt ngây thơ vô (số) tội nhìn tôi: “Em ơi, cắt ghép mà. Là do chương trình ác ý cắt ghép thôi chứ không phải tại anh đâu!”
“Anh còn già mồm!” Tưởng tôi ngốc hả? Miệng khớp từng chữ như kia mà nói là cắt ghép?!
“Á! Không phải anh mà!!!”
Tôi quá quen với kiểu giả nai này rồi, làm bộ đáng thương hả? Hôm nay tôi phải cho cái tên này biết nhà này ai mới là nóc!