Tiểu Thuyết Conan: Án Mạng Tại Tòa Án

Chương 9: Lời trăng trối của siêu mẫu (9)



ngẩm.

- Bố quá đáng lắm! – Ran ngẩng đầu hét to.

Bầu trời Okinawa còn trong xanh hơn ở khu Teitan. Shinichi đang leo lên ngọn đồi nhỏ, từ đó có thể nhìn thấy mặt biển màu xanh ngọc tuyệt đẹp. Trên đồi, một tòa nhà trắng được xây theo phong cách Ý. Shinichi đi qua cánh cổng cao sừng sững, bấm chuông trên tường cạnh cánh cửa gỗ. Một cô gái mặc vét xuất hiện:

- Ôi, cậu đến thật sao?!

Cô gái nắm lấy tay Shinichi lôi xềnh xệch vào phòng khác nhìn ra biển. Các cô gái trong phòng nhìn thấy cậu bèn kêu lên đầy ngưỡng mộ, có cô chạy ra xin bắt tay, có cô còn đấm vào lưng cậu đầy thích thú:

- Shinichi bằng da bằng thịt đấy!

- Chà, trông cậu ấy bảnh phết nhỉ?

- Ôi, dễ thương quá!

- Sao thế này…? – Shinichi hoảng hốt.

Có giọng khàn khàn phát ra từ trong phòng:

- E hèm! Các cô đừng quên chính Mori Kogoro này đã gọi thám tử học trò lừng danh Kudo Shinichi đến đấy nhé! – Ông Kogoro trong bộ vét đen xuất hiện.

- Ông bác… Thế này là thế nào ạ? – Shinichi nắm lấy cánh tay kéo ông Kogoro ra góc phòng.

- Nhìn ta thế này mà chú mày chưa hiểu à? Ta được mời đến làm MC của lễ cưới chứ sao nữa! – Ông Kogoro quay một vòng, cười sung sướng.

- Đám cưới của ai ạ?

- Ở công viên Haido City có quán ăn Ý tên là “Elemosinare Amore” đúng không? Cậu Motoki chủ quán ở đó làm đám cưới hôm nay đấy!

- Chủ quán ăn nổi tiếng đó ạ? – Shinichi ngạc nhiên.

Quán “Elemosinare Amore” nổi tiếng với nội thất cao cấp tuyệt đẹp được nhập trực tiếp từ Ý và đầu bếp trẻ thiên tài từ Ý về. Đầu bếp trưởng không những nấu ăn ngon mà còn đẹp trai, nên các cô gái rất thích đến đây ngắm anh, làm quán ăn càng ngày càng đông khách. Shinichi nhớ có lần Ran kể rằng ông Kogoro cũng hay tới quán để tìm các cô trẻ đẹp.

- Bác kết thân với chủ quán từ hồi nào thế?

- Ha ha, ta và cậu ấy phải nói là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, nói đúng hơn là cùng có quan điểm sống của người Ý!

- Quan điểm sống của người Ý là cái gì ạ?

- Shinichi, chú mày có biết trong cuộc sống điều gì là cần thiết nhất không? – Ông Kogoro lên mặt.

- Sao tự nhiên bác lại… - Đó là… - Đó là “Amore” – tình yêu. “Cantare” – ca hát. “ Mangiare” – ăn uống. – Một giọng nói dõng dạc cất lên sau lưng Shinichi. Cậu quay lại thì thấy người đàn ông cao to, đẹp trai với gương mặt rám nắng trong bộ quần áo chú rể màu trắng đang cười, để lộ hàm răng trắng tinh, sáng bóng.

- Ồ, Motoki đấy hả!

- Anh là chủ quán ăn đó ạ?

- Tên tôi là Motoki Kensuke. Đúng là ông Mori và tôi “mã tầm mã”, nên tôi mới nhờ ông ấy dẫn chương trình lễ cưới hôm nay. Nhưng cũng phải nói là ông Mori chỉ chăm chăm vào tình yêu thôi!

- Ha ha ha, thì tôi là giống ngựa quý đặc biệt của Ý mà lại!

- Ngựa quý nào ở đây chứ… - Shinichi chán ngán nhìn ông Kogoro cười ha hả. – Thế sao anh lại gọi cả em đến đây?

- Shimabara Kanon, vợ mới cưới của tôi hâm mộ Kudo lắm. Lúc nói chuyện với ông Mori sáng nay trước khi tới nhà thờ, ông ấy nói mình là sư phụ của Kudo, nên tôi mới năn nỉ nhờ gọi em tới đây đấy.

- Ông bác là sư phụ của em á? – Shinichi ngạc nhiên.

Ông Kogoro quàng tay qua vai cậu. Ông nháy mắt, che miệng thì thào vào tai Shinichi.

- Nào nào, đừng để ý tiểu tiết làm gì. Ta nhờ chú mày hôm nay thôi đấy.

- Bác… nhờ cháu ấy ạ? – Shinichi sực nhớ ra giao kèo với Ran. Cậu khẽ rủa thầm trong bụng, nhưng đành thở dài gật đầu đồng ý.

- Tốt tốt, chú mày hiểu cho ta là được. Sao hôm nay mày dễ bảo thế? – Ông Kogoro nghi hoặc nhìn Shinichi.

- Cháu dễ bảo mà bác cũng không muốn à? – Shinichi nhuớn mày.

- Thôi thôi, thế này càng tốt. – Ông Kogoro ngập ngừng nhưng vẫn cười đắc ý.

- Hai người cần trao đổi gì à? – Anh Motoki tò mò nhìn ông Kogoro và Shinichi đang thì thầm với nhau.

- À không, tôi vừa bảo thằng nhóc làm trợ lý cho tôi trong buổi hôm nay ấy mà. Nhỉ?

- Vâng… - Shinichi miễn cưỡng đồng ý. Nói thật, cậu không muốn bay vào tận Okinawa rồi lại làm to chuyện lên. – Tiến trình hôm nay thế nào hả bác MC?

- À, tiến trình ấy hả? Buổi sáng lễ cưới đã diễn ra ở nhà thờ với sự tham dự của gia đình, họ hàng hai bên rồi. Mà nhà thờ đẹp lắm nhé, nằm trên đảo cát trắng tinh, xung quanh là mặt biển màu xanh ngọc, ai nhìn cũng phải trầm trồ. Đúng là địa điểm tổ chức lễ cưới trong mơ… Sau này đám cưới của Ran mà tổ chức ở nơi như vậy thì… - Ông Kogoro nhắm mắt mơ màng.

- Đám cưới của Ran…? – Trong đầu Shinichi hiện lên hình ảnh Ran mặc váy cưới. Cậu bất giác đỏ mặt.

- Ờ, nếu tìm được chỗ nào đẹp thế… Mà này, ta chưa đồng ý giao Ran cho mày đâu đấy! – Ông Kogoro nghiêm khắc.

- Cháu biết rồi! Cháu hỏi lịch trình hôm nay cơ mà! – Shinichi nhăn nhó.

- Buổi chiều có bữa tiệc dành cho bạn bè của cô dâu chú rể ở biệt thự này. Khách mời chủ yếu là những người trẻ tuổi.

- Chủ yếu là những người trẻ ạ?

- Ừ. Chuyện là tuần tới cậu Motoki sẽ mở quán ăn ở biệt thự này.

- Anh mở chi nhánh thứ hai của “Elemosinare Amore” sao?

Anh Motoki mỉm cười:

- Đúng thế. Thực ra món ăn Ý vốn chỉ chế biến rất đơn giản, cái quan trọng là phải có được nguyên liệu ngon, bởi người Ý không thích làm các loại nước sốt phức tạp như người Pháp. Khí hậu Okinawa rất giống ở Ý, nên ở đây có nhiều loại rau củ tươi ngon. Thêm nữa, bò, lợn được nuôi ở vùng này thịt rất đậm đà. Chắc chắn tôi sẽ nấu được những món ngon không kém gì ở Ý cho khách hàng thưởng thức.

- Anh lại được dịp trổ tài rồi.

- Ha ha… - Anh Motoki cười.

Ông Kogoro xen vào:

- Các món ăn trong bữa tiệc hôm nay đều do cậu Motoki nấu cùng các nhân viên tương lai của chi nhánh này. Khách mời của bữa tiệc có nào là nhà báo địa phương nổi tiếng, nào là đài truyền hình của Tokyo, nào là phóng viên các tạp chí… Chúng ta không được phép sơ suất. – Ông nghiêm nghị.

- Ý bác là anh ấy không chỉ ra mắt người vợ mới cưới, mà còn khai trương cả cửa hàng nữa?

- Là như vậy đấy. – Ông Kogoro gật đầu.

Một cô gái trong chiếc váy cưới trắng tinh xuất hiện. Cô xinh đẹp lỗng lẫy nhưng không hiểu sao trông có gì đó u ám. Mặt cô xanh xao:

- Dạ dày em lại có vấn đề, vừa phải uống thuốc.

- Thôi chết, bữa tiệc sắp bắt đầu mà… - Anh Motoki lo lắng.

- Ơ, đây có phải Kudo Shinichi không? – Cô gái bỗng mở to mắt.

- Vâng, chào chị.

- Ôi! Tuyệt quá! Tôi là Kanon. Tôi hâm mộ cậu lắm!

Cô nhảy cẫng lên, sự mệt mỏi dường như biến mất.

- Em mừng thế này anh vui lắm. Nhưng cũng phải nói là anh hơi ghen đấy nhé… - Anh Motoki choàng tay ôm lưng vợ mới cưới của mình, giả vờ chau mày.

- Anh mời cậu ấy đến đấy à? – Kanon cười sung sướng.

- Ừ.

- Em cảm ơn anh! – Cô khẽ hôn anh Motoki.

- Này này, hai người lộ liễu quá đấy… - Ông Kogoro có vẻ ghen tị.

- Ha ha, thôi ông thông cảm cho chúng tôi hôm nay nhé! – Anh Motoki gãi đầu xấu hổ. – Kudo, đây là Kanon, vợ mới cưới của anh.

- Chào em. – Kanon đưa bàn tay đeo găng trắng ra.

- Em là Kudo. Rất vui được gặp chị. – Shinichi bắt tay cô.

- E hèm. Hôm nay cô cần gì cứ nói, tôi sẽ bảo nó làm ngay lập tức. Dù gì thì nó cũng là đệ tử của tôi mà.

- Ủa, thế à? – Kanon ngạc nhiên nhìn Shinichi.

- Vâng thì… - Shinichi không biết làm thế nào đành phải gật đầu.

- Ôi, hay quá! Nhưng tự dưng ông nói vậy, tôi cũng không biết phải yêu cầu gì… Dù sao có Shinichi ở đây là tôi vui lắm rồi, sau này tha hồ khoe với mọi người. Cảm ơn em nhé.

- Không có gì ạ. – Shinichi đáp lại.

Anh Motoki nói:

- Chúng ta bàn về bữa tiệc một lát được không?

- Vâng. Lát nữa ta nói chuyện sau nhé. – Kanon chào Shinichi rồi cùng anh Motoki lên tầng hai.

Shinichi đang nhìn theo họ thì ông Kogoro bảo:

- Khách khứa sẽ bắt đầu đến lúc ba giờ, chú mày cùng nhân viên nhà hàng chuẩn bị tiếp đãi khách đi.

- Vâng ạ.

Shinichi nhận bộ vét đen giống như các nhân viên đang mặc. Cậu vào phòng thay đồ mặc nó vào, rồi quay lại phòng hội trường đã được bày đầy bàn ghế. Ở đó có các nhân viên đã đón cậu ở sảnh. Thấy cậu, họ bắt đầu tự giới thiệu bản thân. Đầu tiên là một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi có gương mặt xinh đẹp sắc nét mỉm cười chào Shinichi:

- Chào em. Chị là trưởng nhóm phục vụ tầng một, tên là Yasuda Nana.

Cô gái tạo cho người đối diện cảm giác rất thoải mái. Shinichi nghĩ chỉ nụ cười của cô cũng đáng để khách đến ăn ở nhà hàng này rồi.

- Còn chị là phó nhóm. Tên chị là Yuuki Ayaka.

Một cô gái khác nói. Trông cô khoảng hơn 25 tuổi. Mái tóc ngắn và gương mặt chín chắn cho Shinichi ấn tượng rằng cô gái này có khả năng hoàn thành tốt bất cứ việc gì.

- Chị là Aragaki Yuuko. Chị mới bắt đầu làm việc được hai năm thôi. – Cô gái thứ ba trông thật đáng mến với nụ cười dễ thương cúi đầu.

Ở các nhà hàng sang trọng, khách đến ăn thường coi trọng thái độ phục vụ của nhân viên ngang với chất luợng món ăn. Shinichi thấy đội ngũ phục vụ này thật hoàn hảo.

- Để chị chỉ cho em những gì cần làm nhé. – Nhóm trưởng Yasuda Nana nói. – Khi buổi tiệc bắt đầu, chị sẽ cùng anh Motoki và chị Kanon đi một vòng quanh hội trường chào hỏi mọi người. Em sẽ cùng hai chị còn lại bê các món ăn hoặc rót rượu vang cho khách.

- Vâng.

- Bây giờ em giúp chị bày bát đĩa đã. Xong việc đó thì em xếp pháo giấy lên các bàn giúp chị. May mà Ayaka mua được pháo rẻ… - Pháo giấy ấy ạ?

- Ừ, loại pháo nhỏ người ta vẫn dùng ở các bữa tiệc, khi nổ sẽ có giấy vụn nhiều màu bắn ra ấy. Khi anh Motoki và chị Kanon vào hội trường, khách mời sẽ bắn pháo chào mừng họ.

- Em hiểu rồi.

- À, chị cũng cần em bày hoa lên bàn nữa. Ayaka sẽ hướng dẫn em việc này. Cô ấy là chuyên gia cắm hoa đấy.

- Ôi, thế ạ? – Shinichi càng cảm phục Ayaka hơn.

- Hôm qua bọn chị đã cắm hoa vào giỏ rồi. Em chỉ cần đặt nó vào giữa bàn thôi.

- Thế thì tốt quá. – Shinichi cứ tưởng mình phải cắm từng bông một, nghe thấy thế bèn thở phào nhẹ nhõm.

- Nhưng hình như có một con ong ngửi thấy mật hoa nên bay lẫn vào đây, em phải cẩn thận đấy. – Ayaka nhìn quanh.

- Vâng. – Shinichi quay qua quay lại tìm con ong.

- Sắp xếp hoa xong thì em và Yuuko sẽ chuẩn bị bóng bay nổ.

- Bóng bay nổ…? – Shinichi hỏi lại.

- Chúng ta sẽ để mỗi bàn một quả bóng bay bơm khí heli. Đôi vợ chồng mới