Tiểu Thuyết Conan: Án Mạng Tại Tòa Án

Chương 10: Lời trăng trối của siêu mẫu (10)



cưới sẽ dùng que nhọn chọc thủng bóng bay, khi đó quả bóng to sẽ nổ, và từ bên trong sẽ tràn ra những quả bóng bay nhỏ hơn hình trái tim.

- Thế thì chắc khách khứa sẽ ngạc nhiên lắm.

- Ừ. Cách này vừa vui vừa gây ngạc nhiên hơn là thắp nến, nên gần đây được nhiều nguời thích lắm.

- Ôi, nhưng mà phải cho bóng con vào, bơm lên rồi treo ở từng bạn một ấy ạ… - Shinichi nhìn dãy bàn dài nối tiếp nhau.

- Em đừng lo, các nhân viên khác đã chuẩn bị bóng từ hôm qua rồi, em chỉ cần treo nó trên các bàn thôi. – Yuuko bật cười.

- May quá, hì hì. – Shinichi cười ngượng nghịu.

- Nào, ta bắt tay vào làm đi! – Nana nói to.

Mọi người trả lời “vâng” rồi bắt đầu vào vị trí của mình.

Đầu tiên, Shinichi bày ly rượu vang lên bàn cùng Nana. Bỗng cậu dừng tay:

- Đây… Đây là ly pha lê ạ? – Cậu căng thẳng nhìn chiếc ly trên tay.

- Ừ. Mỗi chiếc có giá mười nghìn yên nên em phải cẩn thận đấy. – Nana thản nhiên nói, tay vẫn không ngừng bày thoăn thoắt.

- Mười nghìn… - Shinichi nghẹn lời.

- Còn đĩa là đồ cao cấp của Ý nên mỗi cái phải tới ba mươi nghìn yên.

- Úi! – Shinichi suýt nữa làm rơi chiếc đĩa trên tay.

- Ấy, cẩn thận! – Nana vội đỡ chiếc đĩa.

- Em xin lỗi.

- Chị tưởng em đã nhìn thấy nhiều xác chết ở hiện trường lắm rồi cơ mà? Sao lại sợ việc cỏn con như bày biện bát đĩa nhỉ?

- Ha ha, hiện trường án mạng với bát đĩa cao cấp khác nhau hoàn toàn chị ạ. Thôi, để em bày pháo giấy nhé. – Shinichi nhặt pháo từ chiếc thùng dưới đất, đặt lên mỗi bàn bốn, năm chiếc. Cậu vừa làm vừa nói chuyện với Nana. – Anh Motoki giỏi quá nhỉ, vừa làm quản lý vừa làm đầu bếp.

- Người nấu ăn giỏi thì không thiếu, nhưng chỉ những người nhạy bén, biết món ăn nào được khách hàng ưa thích thì mới có khả năng tồn tại trong cuộc cạnh tranh giữa các nhà hàng.

- Vâng… - Đương nhiên kỹ năng quản lý cũng rất cần thiết. Ngoài ra anh ấy còn phải tập hợp được các phụ bếp có tài nữa. Đầu bếp càng tài giỏi thì càng hay nhảy việc, họ đã làm ở rất nhiều hàng ăn khác nhau, nên ai cũng có tật này tật kia.

- Nghe có vẻ phức tạp quá chị nhỉ. – Shinichi nhận xét.

- Quản lý lúc nào cũng chịu rất nhiều áp lực, nhưng anh ấy đã tu nghiệp ở Ý lâu năm rồi, chắc cũng biết những khó khăn như vậy là không thể tránh. – Cách nói chuyện của Nana thể hiện rõ sự ngưỡng mộ của cô với anh Motoki.

- Anh ấy giỏi quá.

- Ừ… Ôi! – Nana bỗng bịt miệng, chạy tới bồn rửa chén sau quầy.

Shinichi hoảng hốt đuổi theo:

- Chị sao thế? – Cậu lo lắng nhìn Nana đang nôn thốc nôn tháo.

- Thời gian ở Ý có thể đào tạo anh Motoki thành quản lý giỏi, nhưng cũng đã làm anh ấy nhiễm thói mê gái rồi… - Nana cười cay đắng rồi lại nôn tiếp.

- Hả…? – Shinichi không dám nói gì nên đành im lặng.

- Chị không sao đâu, em ra bày hoa cùng Ayaka đi. – Nana đuổi khéo.

- Vâng, chị cứ để em. – Shinichi quay lại hội trường. Cậu thấy Ayaka đang bày giỏ hoa lên bàn ở góc phòng.

- Kudo, em để cái này lên bàn kia nhé. – Ayaka đưa cho cậu một giỏ hoa.

- Ở đây được chưa ạ? – Shinichi để nó vào giữa bàn.

- Thế được rồi. Chị Nana có sao không? – Ayaka bỗng hỏi.

- À… Chắc là ổn ạ… Shinichi ngập ngừng không biết nên trả lời như thế nào, nhưng cậu có cảm giác Ayaka đã biết chuyện đó, nên gật đầu. – Có phải… anh Motoki và chị Nana từng yêu nhau không ạ?

- Ừ. Chị Kanon đã nẫng mất anh ấy.

- Nẫng mất… ấy ạ? – Shinichi bỗng nói to.

- Này, em khẽ thôi chứ! – Ayaka hoảng hốt nhìn quanh.

- Em xin lỗi… - Shinichi hạ giọng. – Sao chị biết ạ?

- Chị Kanon trông hiền thế thôi nhưng ghê gớm ra trò đấy. – Ayaka thì thào giải thích. – Chị ấy hay ghen lắm, lại thích làm quá lên. Có lần anh Motoki ở lại cửa hàng tiếp khách mà chị ấy giận, tới hẳn cửa hàng hắt cả ly nước vào mặt anh ấy.

- Thế cơ ạ?

- Chị chỉ nói chuyện với anh Motoki thôi mà cũng bị lườm đến cháy mặt. Nhiều khi chị khó chịu lắm chứ. Chị ta đến làm cho cửa hàng này gần như cùng lúc với Yuuko, thế mà đã qua mặt được tất cả bọn chị, cưới được anh ấy! – Ayaka nhíu đôi lông mày mảnh mai, tức giận.

- Lẽ nào chị cũng… - Shinichi giật mình.

- Không phải đâu! Chị chỉ nhờ anh ấy tư vấn về công việc thôi mà. – Ayaka bật cười, đánh vào lưng Shinichi một cái.

- Ái! Thế ạ… - Shinichi nhăn mặt vì đau.

- Anh Motoki đẹp trai, hấp dẫn như thế nên chị Kanon lo sợ cũng đúng thôi. Nhưng dù anh Motoki gọi điện cho chị Kanon một ngày bao nhiêu lần, tặng chị ấy đủ thứ quà đắt tiền, dẫn chị ấy đi du lịch khắp nơi, mà chị Kanon vẫn không thỏa mãn. Tại sao thế nhỉ? – Ayaka thắc mắc.

- Có những người càng được yêu thì càng bất an mà.

- Có người như thế à?

- Vâng. Liệu có phải hồi nhỏ chị Kanon không sống cùng bố không ạ?

- Sao em biết?

- Em chỉ đoán thôi… - Đúng là thám tử lừng danh. Em nói đúng đấy. – Ayaka tròn mắt. – Bố chị Kanon cũng là đầu bếp các món ăn của Ý nổi tiếng giống anh Motoki. Nghe nói bắc ấy sang Ý khi chị Kanon còn nhỏ, rồi về nước mở cửa hàng sau năm năm tu nghiệp bên đó. Cửa hàng làm ăn phát đạt lắm, nên bố chị Kanon rất bận rộn, không có thời gian chơi với con gái.

- Thế thì sau này anh Motoki mệt rồi… - Shinichi nhíu mày.

- Ý em là sao?

- Có lẽ anh Motoki có yêu chị Kanon đến đâu, chị ấy cũng không hài lòng.

- Đúng thế đấy! Chị ta tham lam lắm!... – Ayaka nói to, mất hết vẻ bình tĩnh vốn có. Rồi cô ta hạ giọng nói một mình. – Mình chỉ cần được anh ấy hôn một cái thôi là có thể hạnh phúc suốt đời rồi… Ayaka bất giác siết mạnh bó hoa trong tay. Trông cô thật cay đắng. Shinichi ngạc nhiên:

- Chị bảo sao ạ?

- Cái gì cơ? Thôi chết! Em coi như chị chưa nói gì nhé! – Ayaka đỏ bừng mặt, quay về với việc bày hoa. – À thôi, việc ở đây gần xong rồi, em qua giúp Yuuko buộc bóng đi thì hơn.

Lại bị đuổi, Shinichi đành tới chỗ Yuuko đang trang trí bóng bay lên các bàn tiệc. Thấy cậu, Yuuko chỉ xuống đất:

- Kudo, em đến đúng lúc quá. Lấy hộ chị quả bóng hồng được không?

Shinichi nhìn xuống thì thấy dưới đất có rất nhiều bóng bay lớn màu hồng được để trong một túi lưới lớn. Cậu lấy một quả ra, đưa cho Yuuko.

- Cảm ơn em. – Yuuko dùng dây ruy băng cũng màu hồng buộc bóng vào bàn. Trên mỗi bàn đã được trang trí đều có một quả bóng màu hồng bay lơ lửng, làm cả hội trường đẹp hẳn lên.

- Hoa cũng đẹp, nhưng có bóng bay vào trông phòng khác hẳn chị nhỉ.

- Ừ. Quản lý Motoki có gu lắm đấy.

- Thế ạ?

- Anh ấy đã mấy lần được giải ở các cuộc thi tranh sơn dầu rồi. Bức tranh kia là tác phẩm của anh ấy đấy. – Yuuko chỉ bức tranh vẽ cảnh biển tuyệt đẹp treo trên bức tường trắng.

- Ôi, anh Motoki vẽ đẹp quá! – Shinichi say sưa ngắm nghía.

- Các món ăn anh Motoki nấu đều như những bức tranh trên đĩa, chứ không giống cách bài trí của món ăn Ý bình thường.

- Thảo nào quán được lòng khách nữ thế.

- Trước đây chị từng theo anh ấy học vẽ vào những ngày nghỉ, nhưng chị Ayaka không thích nên chị thôi… - Yuuko cụp mắt.

- Lẽ nào chị Yuuko cũng…?

- Hả, gì cơ? – Yuuko bỗng đỏ mặt.

Như để cứu cô gái khỏi xấu hổ, cửa sổ bỗng mở toang. Ông Kogoro thò đầu vào phòng.

- Ê nhóc, cỏ trong vườn mọc um tùm quá rồi, mày đi xén cỏ hộ ta đi.

- Xén cỏ ấy ạ? – Shinichi nhìn ra ngoài. Đúng là cỏ mọc rậm quá.

- Vườn tược thế này làm sao đón khách quý được.

- Được rồi mà, cháu đi xén ngay đây. – Shinichi thở dài, cởi áo vét ra.

Suốt một tiếng đồng hồ sau, Shinichi xén cỏ dưới cái nắng thiêu đốt. Đến lúc xong việc thì mặt cậu đã cháy nắng hết cả. Shinichi lau mồ hôi rồi quay lại sảnh thì thấy ông Kogoro đang ngồi uống cocktail ở quầy, Yuuko đứng bên cạnh.

- Ủa, sao chú mày cháy nắng ghê thế? – Mặt ông đã đỏ ửng vì rượu.

- Bác bảo cháu xén cỏ ngoài nắng thì cháu phải bị cháy chứ sao. – Shinichi bực bội.

- Cỏ nào cơ? – Ông Kogoro nhìn ra vườn thì thấy bãi cỏ xanh mướt đã được xén cẩn thận. – À, chú mày làm tốt lắm. Vào đây uống một ly nào!

- Kudo vẫn còn là học sinh mà! – Yuuko giật lấy cốc rượu từ tay ông.

Shinichi ngán ngẩm nhìn ông bác. Đúng lúc đó, anh Motoki từ bếp đi ra, tay bê chiếc khay chứa đầy các món ăn.

- Việc chuẩn bị cũng tàm tạm rồi, mọi người đi ăn đi. – Anh Motoki đặt khay lên quầy, lớn tiếng gọi nhân viên.

Nghe gọi, Nana và những người khác tập trung tại quầy. Họ kêu lên vui mừng khi nhìn thấy đồ ăn. Trước mặt họ la liệt nào bánh mì mới ra lò, dầu ô liu nhập khẩu trực tiếp từ Ý, mì Ý sốt cả chua và cả bánh crepe được trang trí bằng kem Ý.

- Ta phải ăn trước, không lát nữa bận lắm, chẳng có thời gian đâu.

- Ôi, trông ngon quá đi mất!

- Kudo, em gọi Kanon hộ anh được không? Chắc cô ấy ở phòng nghỉ trên tầng hai. – Anh Motoki vừa nói vừa bắt đầu pha cocktail.

Shinichi “Vâng” một tiếng rồi chạy lên cầu thang.

Cậu tới trước phòng nghỉ cuối hành lang thì thấy cửa hé mở. Từ trong phòng lọt ra tiếng Kanon:

- Bố không tới dự tiệc được ạ, tiếc quá nhỉ… - Shinichi ngó vào phòng qua khe cửa thì thấy Kanon đang nói chuyện bằng điện thoại di động. – Đợi chút, để con uống thuốc đau dạ dày đã. Không, không phải lỗi của bố đâu mà. Con đau dạ dày từ sáng rồi. Làm cô dâu cũng phải để ý tới nhiều việc lắm.

Kanon mở túi. Mấy gói giấy đựng thuốc rơi vãi hết ra sàn. Kanon nhặt chúng cất đi rồi lấy một gói ra, mở gói đổ thuốc bột bên trong vào miệng. Cô nuốt thuốc mà không thèm uống nước, rồi quay lại với cuộc nói chuyện trên điện thoại.

- Cửa hàng của bố nổi tiếng thế cơ mà, đến mức khách hàng đặt chỗ trước cả năm… Con làm sao bắt bố đi được. Gì cơ ạ? Bố xin lỗi vì không đến buổi dự giờ cho các ông bố và ngày hội thể thao á? Chuyện xưa lắm rồi, bố còn nhắc lại làm gì. Từ bé con đã thích nhìn bố nấu ăn rồi, nên không sao đâu. Thật mà. Bố cố gắng nhé… - Kanon gập điện thoại rồi òa khóc nức nở.

- A… - Shinichi định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy Kanon ôm mặt khóc lóc thảm thiết, cậu không biết làm sao, đành đứng trân trân ra đó.

Bỗng có ai đó đập vào vai Shinichi. Cậu quay lại thì thấy ông Kogoro:

- Cô ấy đáng thương thật, ngày quan trọng nhất cuộc đời mà ông bố lại… - Vâng. – Shinichi đồng tình.

- Gia đình bên kia có mặt đầy đủ, lại càng làm cô ấy tủi thân hơn… - Ông Kogoro