Tiểu Thuyết Conan: Kudo Shinichi Trở Lại ( Bí Ẩn Truyền Thuyết Thần Chim)

Chương 5: Làng Thập Ngũ Dạ và nền văn minh Mesoamerica



- Người Olmeca hoặc người Maya, là để chỉ những người sống ở nền văn minh Olmeca hoặc Maya ư? - Ran hỏi Shinichi.

- Đúng vậy. Những người đó đột nhiên xuất hiện giữa rừng sâu, xây dựng nên nền văn minh tuyệt diệu, nhưng rồi sau đó cũng đột nhiên biến mất giữa rừng không rõ lý do.

- Vậy ư?

- Nền văn minh tiếp theo nền văn minh Olmeca là nền văn minh Teotihuacan lớn nhất thời bấy giờ. Dân số phải đến một trăm hai mươi nghìn người, với tầm sáu trăm đền chùa hoặc kim tự tháp lớn nhỏ các loại.

- Tận sáu trăm cơ à? - Sonoko mở to mắt ngạc nhiên.

- Đúng thế đấy. Họ đã có khái niệm về hệ đếm nhị phân và số không, trong những bộ lịch vô cùng tỉ mỉ của họ đã có cả tranh chữ, và họ còn quan sát đo đạc cả các thiên thạch nữa.

Nghe Shinichi nói vậy, Yayoi cũng mở lời:

- Kim tự tháp của họ bốn phía đều có các bậc cầu thang, tính thêm một bậc ở tầng cao nhất thì tổng số bậc lên tới ba trăm sáu mươi lăm bậc. Thêm nữa họ đã thiết kế sao cho mỗi năm vào tầm lúc ba giờ chiều ngày xuân phân và thu phân, ánh sáng mặt trời kết hợp với hoa văn của cầu thang dọc theo chiều nghiêng kim tự tháp sẽ tạo nên hình con rắm chui ra từ trên đỉnh, được gọi là “Kukulcan”.

- Tuyệt thật! - Cả Ran và bà Eri đều trầm trồ.

- Này, mọi người nhìn cái ảnh này đi. Thành phố của người Teotihuacan đó. - Yayoi chỉ một bức ảnh của Teotihuacan treo trên tường.

- Mời mọi người chiêm ngưỡng kỹ bức tranh này. Mọi người còn nhớ lời tôi đã nói ở trên núi khi đi tới đây không? Tôi đã nói rằng sự phân bố của ba ngọn núi của làng này giống hệt thiết kế của ba tòa kiến trúc quan trọng của người Teotihuacan là Kim tự tháp Mặt trời, Kim tự tháp Mặt trăng và Đền thờ Thần rắn.

- Đúng, đúng vậy! Ba ngọn núi của làng này nằm ở những vị trí giống hệt vị trí của những di tích trong bức ảnh này. - Ran đối chiếu hình ảnh trong bức tranh với trí nhớ của mình và sửng sốt nói.

- Bà ngọn núi đó được gọi là gì nhỉ? - Yayoi hỏi Misa.

- Núi Mặt trăng, núi Mặt trời và núi Thần tá túc.

- Ồ!

Tất cả mọi người đều ồ lên ngạc nhiên.

- Có lẽ nào… Mình bắt đầu nghĩ có khả năng ngôi làng này đúng là làng của người thuộc nền văn minh Mesoamerica rồi đấy. - Giọng Sonoko trở nên căng thẳng.

- Không phải là có khả năng, mà là đúng như thế. - Yayoi khẳng định bằng giọng dứt khoát.

- Bố em đã từng nói giống chị. Ông nói chắc chắn rằng ngôi làng này là nơi trú chân của tộc người văn minh Mesoamerica. Câu cửa miệng của ông là “văn hóa trở về cội nguồn”. - Lần này đến Kotomi phá ra cười.

- Văn hóa trở về cội nguồn à? - Shinichi khoanh tay bắt đầu nghĩ ngợi, như thể đang nói chuyện với chính mình.

- Nhưng, cho dù đúng là họ đã di cư, nhưng tại sao lại tới Nhật Bản? – Sonoko tò mò hỏi.

- Đó là vì… - Yayoi im bặt giữa chừng.

- Ôi ôi, xin lỗi vì đã tới muộn! – Một giọng nói khàn đặc trưng quen thuộc đột nhiên vang lên ở ngoài sảnh.

- Ơ, có chuyện gì thế này? Sao bầu không khí ảm đạm như có tang vậy? Ha ha ha! - Vừa ngoác mồm ra cười, ông Mori Kogoro vừa xồng xộc đi vào phòng khách.

- Vâng, đúng là có người chết đấy ạ… - Dẫn ông Mori vào phòng, bà quản gia tỏ vẻ không hài lòng, trả lời.

- Hả, đúng thế à? Chết thật, thật là thất lễ với mọi người quá, xin chia buồn cùng cả nhà.

Gương mặt ông Mori thoắt trở nên nghiêm túc, ông thắt lại cà vạt, hướng tới những người trong nhà Wakura và cúi đầu.

- Bối ơi, gặp phải chuyện không may là người của đài truyền hình cơ ạ. - Ran vội vã giới thiệu Yayoi và Maeda.

- Ồ, vậy à. Xin chia buồn với các vị. - Ông Kogoro lại cúi đầu lần nữa. - Thật là vô cùng đáng tiếc, nếu như thám tử lừng danh Kogoro Mori tôi đây đến sớm hơn chút nữa thì tên tội phạm chắc chắn đã bị tóm gọn rồi.

Ông vừa nói vừa búng ngón tay tách tách. Shinichi không nói gì chỉ ngán ngẩm nhìn ông Mori. Vẻ mặt cậu như muốn nói “Cứ làm như là chú chưa bao giờ làm sổng tên tội phạm nào ấy”.

- Anh nói gì thế? Cho dù anh có đến đây từ đầu thì chắc chắn cũng không giải quyết được vụ này! - Bà Eri đồng cảm với Shinichi lên tiếng.

Nhưng ông Kogoro không biết từ bao giờ đã cầm tay cô Yayoi:

- Kogoro Mori tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đã khiến một cô gái xinh đẹp như thế này phải buồn. Nhất định tôi sẽ tóm hắn để trả lại sự thanh thản cho tâm hồn cô.

- Cảm ơn ông… - Yayoi bối rối cảm ơn ông Mori.

- Chú Mori, tại sao chú chưa chào vợ mình mà đã đi nắm tay cô gái khác thế? - Sonoko vội vàng nói, nhưng dù sao cũng đã quá muộn. Khi cô quay sang nhìn bà Eri, gương mặt bà đã đằng đằng sát khí.

- Ran, mẹ giết lão kia nhé?

- Ôi trời! - Ran trợn mắt khi nghe bà Eri nói.

- Chỉ cần con đồng ý là mẹ sẽ giết lão ấy ngay! - Tay bà Eri run lên vì giận, bà cầm chiếc gạt tàn ở trên bàn lên.

- Mẹ ơi đừng làm thế! - Ran vội giật chiếc gạt tàn ra khỏi tay mẹ.

Ông Kogoro không hay biết gì về “sát khí” ngùn ngụt của bà Eri, ông thản nhiên tiến đến chỗ Kotomi và Misa.

- Thưa các quý cô nhà ông Wakura, xin chớ lo lắng. Có thám tử Kogoro Mori tôi ở đây rồi thì làng Thập Ngũ Dạ tuyệt đối sẽ không xảy ra án mạng nữa đâu. Tôi sẽ mang lại sự yên bình cho nơi này. - Ông Mori mặt mũi rạng rỡ, mồm liên tục ba hoa trong tay khi hai tay cầm lấy hai bàn tay thon đẹp của Kotomi và Misa.

- Không thể chịu nổi nữa! - Bà Eri quát lên, đứng vụt dậy khỏi ghế sô pha.

- Cô ơi, bình tĩnh… - Sonoko vội can nhưng bị bà hất tay ra.

- Hả, có chuyện gì thế?

- Bố còn hỏi là chuyện gì à? Tất cả là tại bố đấy! - Đến Ran cũng tỏ ra tức giận nhìn bố mình.

- Con đang nói gì thế? - Ông Kogoro ngạc nhiên, đánh mắt sang phía Eri nhưng bà đùng đùng nổi giận quay ngoắt đi.

- Chán chưa, đúng là đàn bà, không hiểu chuyện gì hết. – Ông Kogoro vừa lắc đầu vừa tỏ ra chán nản nói.

- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! - Khuôn mặt Eri đỏ bừng bừng vì giận, cô bỏ lại một câu rồi đi mất, cánh cửa đóng sầm lại mạnh đến nỗi tưởng chừng như nó sắp vỡ đến nơi.

- Ôi trời! - Shinichi ôm đầu thở một hơi thật sâu.

- Tôi cũng xin phép. - Ryoji bóp bẹp bao thuốc lá trống không rồi chậm chạp đứng dậy.

- Cậu lại hút thuốc? – Kotomi khó chịu hỏi.

- Lắm chuyện, kệ tôi! - Ryoji phun ra mấy lời cuối rồi rời khỏi phòng. Đúng lúc đó, anh ta đi sượt qua bà quản gia lớn tuổi đang tiến vào.

- Cậu Shinichi, ông chủ tôi muốn gặp cậu.

- Ủa, bố đã dậy rồi sao? - Misa ngạc nhiên đứng dậy.

- Vâng, ông ấy nói thấy khỏe rồi ạ.

- Thế thì tốt. Vậy thì xin phiền cậu Kudo chút nhé? - Misa đi trước dẫn đường.

- Tốt tốt. Tôi cũng đi nữa. - Ông Kogoro đứng vụt dậy, chen vào giữa Shinichi và Misa.

- Nhưng ông chủ tôi chỉ gọi cậu Shinichi thôi ạ. - Bà quản gia bối rối nói.

- Vậy đó. – Shinichi nhe răng ra cười đắc thắng.

- Hả? Có nhầm lẫn gì ở đây rồi, tên thám tử ranh con này… - Ông Mori vừa tức giận lầm bầm vừa nghiến răng ken két.

- Bà quản gia ạ, ông chủ của bà chỉ là không biết việc thám tử tài giỏi số một Kogoro Mori tôi đã đến đây thôi. Nếu ông ấy biết bà không mời tôi đi, chắc chắn bà sẽ ăn mắng đấy. - Ông Kogoro nhìn bà quản gia với ánh mắt sắc lẻm.

- Vậy sao, nhưng mà…

- Không sao đâu bà Tomo, dẫn cả ngài đây đi đi. - Misa dàn hòa.

- Vâng thưa cô chủ. Mời ngài đi lối này ạ. - Bà quản gia tỏ vẻ sợ sệt đi trước dẫn đường.

Mọi người đến cuối một hành lang dài. Bà quản gia xoay núm vặn cửa nặng nề cỡ lớn, một tiếng két chói tai vang lên và cánh cửa mở ra. Hiện ra trước mắt mọi người là căn phòng ngủ rộng thênh thang của ông Wakura. Căn phòng ngủ của ông Wakura cũng giống phòng khách, đầy rẫy những chai lọ, đồ đất nung của nền văn minh Mesoamerica. gi.ường ngủ của ông Wakura đặt ở một góc phòng.

- Shinichi cháu đã tìm ra manh mối gì của tên sát nhân chưa? - Vừa trông thấy Shinichi, ông Wakura đã tỏ vẻ mong ngóng hướng nửa người về trước.

- Bố ơi, bố còn chưa khỏe hẳn đâu, đừng cố gắng quá. - Youichi ở bên cạnh đỡ ông Wakura dậy.

- Bố không sao… - Ông Wakura hất tay Youichi ra.

- Ồ, anh Mori cũng đến đây rồi sao? - Ông Wakura đã nhìn thấy Kogoro ở bên cạnh Shinichi, đang tò mò ngắm nghía bộ sưu tập của mình.

- Vâng, tôi vừa tới.

- Đây là một sự động viên lớn với tôi. - Ông Wakura mỉm cười.

Ông Kogoro nhìn bà phục vụ Tomo đang đứng chờ phục vụ ở góc phòng và cười đắc thắng.

- Bà thấy chưa, tôi đã bảo mà.

- Tôi xin lỗi. - Bà Tomo cúi đầu xin lỗi ông Kogoro.

- Shinichi có cùng suy nghĩ với bố khi bố mua vùng đất của ngôi làng này đấy ạ. - Misa nói lại ấn tượng về ngôi làng mà Shinichi đã nói ở phòng khách.

- Qủa không hổ danh là thám tử lừng danh. Bản thân tôi nghe bố kể rất nhiều lần, nhưng càng tìm hiểu về ngôi làng này thì lại càng ngạc nhiên vì những điểm tương đồng của nó với văn minh Mesoamerica. - Youichi tỏ vẻ sung sướng nói.

- Đúng vậy, kết cấu ba ngọn núi của làng này giống y chang thiết kế của ba tòa kiến trúc quan trọng của người Teotihuacan là Kim tự tháp Mặt trời, Kim tự tháp Mặt trăng và Đền thờ Thần rắn. - Shinichi nói suy nghĩ của mình.

- Thần Chim muốn vật tế sống. Thần Mặt Trời Huitzilopochtli cũng muốn vật tế sống.

Shinichi nhìn ông Wakura, ánh mắt như xuyên thấu tâm can ông.

- … - Ông Wakura không chịu nổi ánh mắt đó nên hạ tầm nhìn.

- Muốn vật tế sống… - Misa bị thu hút bởi lời của Shinichi. - Như vậy cậu thực sự nghĩ rằng anh trợ lý đạo diễn đó là vật tế sống của Thần Chim?

Giọng Misa dường như run rẩy yếu ớt vì sợ hãi.

- Em không nói như vậy, nhưng cũng có khả năng là thế.

- Này này, mấy người đang nói gì thế? Bây giờ đã thế kỷ hai mươi mốt đấy. - Ông Kogoro cười cợt nói.

- Thì là như thế.

- Nếu là như thế thì làm sao ngôi làng này có cái gì giống với nền văn minh châu Mỹ gì gì đấy được chứ?

- Đúng, cũng có những điểm không giống.

- Đấy, đã bảo mà. - Ông Kogoro tỏ vẻ đắc ý nói.

- Điểm không giống là tên của ngôi làng này. - Youichi mở lời.

- Đúng vậy. Tên của làng là Thập Ngũ Dạ, ngược hoàn toàn với truyền thuyết của Mesoamerica.

- Chính xác. Tên làng Thập Ngũ Dạ có lẽ do người tôn thờ thần Đêm Tối đặt lên. Nhưng nếu ngôi làng này là nơi mà những người sống ở nền văn minh Mesoamerica di cư đến thì người họ thờ cúng không phải là Thần Chim mà phải là báo đốm Mỹ, hiện thân của thần Đêm Tối Tezcatlipoca.

- Đúng vậy. - Shinichi đồng ý với Youichi.

- Ha ha ha, ở Nhật Bản làm quái gì có ngôi đền nào thờ báo đốm Mỹ chứ. - Ông Kogoro ngoác miệng ra cười.

- … - Ông Wakura cũng im lặng gật đầu đồng ý. Shinichi để ý thấy lúc gật đầu, ánh mắt ông nhìn chiếc giá bằng thủy tinh đặt ở bên phải phòng.

- Phải rồi, lúc nãy ở hiện trường vụ án, cháu có nhặt được thứ này. - Shinichi lấy từ trong túi áo khoác ra một phiến sơn màu đen sáng lấp lánh.

Gương mặt ông Wakura như đóng băng tại chỗ. Shinichi không hề bỏ lỡ một biểu cảm nào của ông ta dù nhỏ nhất.

- Cái này là cái gì thế? - Kogoro không hề bận tâm đến thái độ của ông Wakura, giật lấy vật Shinichi cầm trên tay. - Vật này hình phiến quạt. Ban đầu xung quanh có lắp viền tạo thành hình vòng cung đẹp đẽ, nhưng phần đó đã bị vỡ mất nên bây giờ chỉ còn cạnh nhấp nhô sắc nhọn. Hình như nó làm từ thủy tinh. - Vừa nói, ông Kogoro vừa thử chạm ngón tay vào phần bị vỡ sắc nhọn như lưỡi răng cưa.

- Vật này có lẽ chính là chiếc gương đá đen.

- Gương đá đen!? - Youichi tỏ ra hào hứng khi nghe Shinichi nói.

- Này, bên trên nó có khắc hình lạ lắm. - Ông Kogoro dí sát mắt vào vật cầm trên tay để quan sát hình được khắc. - Hôm trước tôi có xem chương trình ti vi nói về nền văn minh Maya, mấy hình vẽ này giống y chang mấy hình vẽ trên tường của người Maya đấy.

- Đâu đâu? - Youichi lại gần ông Kogoro, cầm lấy vật đó. - Ồ, quả nhiên là giống hình vẽ trang trí của người Maya.

Sau khi nhìn qua, Youichi đưa nó cho ông Wakura.

Khuôn mặt ông Wakura đột nhiên tỏ vẻ căng thẳng khi cầm lấy vật đó.

- Nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở hiện trường vụ án? - Misa thắc mắc.

- Em cũng không biết. - Shinichi đăm chiêu nói. Ánh măt cậu một lần nữa chuyển về phía ông Wakura.

- Ự… - Ông Wakura đột nhiên ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.

- Bố, bố ơi! - Misa và Youichi đều hoảng hốt đỡ lấy bố mình. Đúng lúc đó, ánh sáng trong phòng đột nhiên chớp nháy liên tục, cuối cùng tắt ngóm.

- Á á, chuyện gì thế này? - Ông Kogoro khàn khàn kêu lên. Nhưng ngay khi đó, một tiếng thét vang lên ở phòng khách:

- Á á á!

- Bác ơi, bác trông chừng ở đây nhé. Chau đi xem mọi người ngoài đó bị sao. - Shinichi bỏ lại một câu rồi mở cửa phòng chạy ra ngoài. Trong bóng tối đen đặc, cậu bám theo bức tường của hành lang để nhanh chóng chạy tới phòng khách, sau đó xoay nắm đấm cửa.

Sau khi cánh cửa mở ra, Shinichi nhận ra đèn phòng khách cũng đã tắt ngóm. Cậu nhìn thấy gương mặt Sonoko và Ran nhờ ánh sáng nhập nhoạng từ bên ngoài chiếu vào. Cả hai đều đang tái xanh mặt và run lập cập.

- Kìa, đằng kia…

- Ối!

Shinichi nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy bóng một người chim được ánh sáng mặt trăng chiếu trên cửa sổ. Nhưng liền sau đó người chim đập cánh phành phạch và biến mất. Shinichi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, đập vào mắt cậu chính là con đường dẫn tới phòng ngủ của ông Wakura.

- Không xong rồi! - Shinichi vội rời khỏi phòng khách, chạy hết tốc lực quay trở lại hành lang lúc nãy. Đang chạy, cậu nghe tiếng hét của Misa từ phòng ngủ của ông Wakura vọng ra:

- Á á á!

Hộc tốc chạy tới nơi, Shinichi mở cửa phòng ngủ của ông Wakura. Qua cửa sổ văn phòng, cậu nhìn thấy bên ngoài mặt trăng tròn vành vạnh đã lên cao, ở giữa hiện lên bóng của một người chim kỳ dị đeo mặt nạ.

- Cái quái gì thế này? - Ông Kogoro đã từng học võ Judo liền đứng thủ thế.

Ngay khi đó, một tiếng nói đã bị bóp méo qua máy đổi giọng đột nhiên vang lên, làm rung cả kính cửa sổ:

- Nhưng kẻ thù của thần linh, đám người nhà Wakura! Các ngươi dám làm ô uế ngôi đền linh thiêng của Người, tất cả các ngươi sẽ bị giết sạch không còn một mống! - Đó là một giọng nói trầm, chứa chất đầy oán hận và giận dữ.

- Ư… - Gương mặt ông Wakura còn tái hơn cả lúc nãy, ông đưa tay ôm ngực.

- Ông không sao chứ? - Trong khoảnh khắc Kogoro chuyển tầm mắt sang ông Wakura, người chim dang rộng cánh và biến mất trong bóng tối như một cơn gió.

- Đứng lại! - Shinichi mở cửa sổ, đuổi theo đằng sau.

- Thuốc trợ tim, cho bố uống thuốc trợ tim mau lên! - Youichi vừa đỡ lưng bố vừa hét gọi Misa.

- Vâng! - Misa run run kéo chiếc bàn con bên góc gi.ường ra, lấy mấy viên thuốc và đưa cho ông Wakura.

- Ran ơi! Ran! Con bé không sao chứ? - Lúc này ông Kogoro mới như sực nhớ ra điều gì, tấp tểnh chạy tới phòng khách.

Ba mươi phút sau vẫn chưa thấy Shinichi trở về.

Dường như thuốc đã phát huy công dụng, gương mặt ông Wakura dần dần lấy lại huyết sắc.

- May quá! - Misa nhìn bố, thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc đó, Shinichi thở hồng hộc quay về.

- Tên tôi phạm đâu? - Misa hỏi.

- Hắn biến mất rồi. - Shinichi cắn môi tiếc nuối.

- Ồ! Nhưng tình trạng bố tôi đã ổn. Và cũng không có ai bị thương cả.

- Vậy ư? Ủa, anh Youichi đâu? - Shinichi nhìn quanh nhưng không thấy Youichi đâu.

- Tình hình bố tôi đã ổn, nhưng anh Youichi nói vẫn cần nhờ bác sĩ ở bệnh viện dưới chân núi khám cho, nên đã đi gọi điện thoại rồi.

- Thế hả chị. Em cũng nghĩ nên như vậy. - Shinichi tỏ vẻ đồng ý, cậu đi tới phòng khách.

Phòng khách vẫn còn đọng lại không khí sợ hãi của sự việc mới xảy ra.

- Sao hả cậu chàng thám tử? Chắc đã tóm được tên tội phạm rồi hử? - Ông Kogoro mỉa mai hỏi.

- Hắn chạy mất rồi. - Shinichi khẽ cắn môi, trả lời đầy tiếc nuối.

- Đúng là trẻ con vắt mũi chưa sạch mà! - Ông Kogoro nói giọng chế giễu.

- Sao… - Shinichi định cãi lại, nhưng cậu lại thấy Ran đang chắp hai tay lại với nhau. Thế là cậu đành phải nuốt cơn giận và uất ức vào trong lòng.

- Nhưng người chim đó là cái gì nhỉ? Lúc điện vừa phụt tắt thì nó đột ngột xuất hiện. May mà đã có điện lại.

- Lúc ở đây nó có nói gì không?

- Có. Nó nói: “Những kẻ thù của thần linh, đám người nhà Wakura! Các ngươi dám làm ô uế ngôi đền linh thiên của Người, tất cả các ngươi sẽ bị giết sạch không còn một mống!”

- Ừ. Giọng của nó tràn đầy thù hận. - Sonoko gương mặt tái mét tiếp lời Ran.

- Kẻ thù của thần linh… - Shinichi tỏ vẻ nghĩ ngợi.

- Mà này, kẻ thù của thần linh là sao?- Phát thanh viên Yayoi quay sang hỏi anh quay phim Maeda.

- Chắc ý muốn nói kẻ thù của vị thần mà nó tôn thờ. - Maeda nghiêng đầu nói.

- Ờ há. Nó còn nói sẽ giết sạch không còn một mống, tên người chim đó định sẽ tiếp tục giết người chăng?

- Ừm, có lẽ vậy. - Shinichi đồng ý với Yayoi.

- Hả? - Tất cả mọi người trong phòng khách nghe vậy thì đều một lần nữa không rét mà run.

- Thật thế sao? - Ran run rẩy hỏi.

- Đúng là ngu ngốc! Thám tử Kogoro Mori tôi đây tuyệt đối không để nó lộng hành đâu! - Ông Kogoro muốn át những lời vừa rồi của Shinichi, nhưng giọng ông lại không được hùng hồn cho lắm.

- Chỉ mất điện thôi, làm gì mà ồn ào thế này? - Anh chàng Ryoji đi vào phòng khách, vừa đi vừa giễu cợt nói.

- Cậu đã đi đâu?

- Em đã bảo chị là đi lấy thuốc lá mà. Chị tức giận cái gì thế? - Ryoji đáp lại lời Kotomi, tay giơ ra gói thuốc lá Tây Âu màu đen.

- Lúc mất điện đã có một người chim xuất hiện, bố nhìn thấy nó mà bênh tim tái phát, giờ lại đổ bệnh rồi đấy. - Kotomi nói như trách cứ.

- Hở? Thế đã gọi xe cấp cứu chưa? Mà, dù có gọi xe cấp cứu thì nó cũng chỉ đến được cầu treo thôi. - Ryoji cười mỉa mai.

- Đúng vậy. - Kotomi khựng lại.

- Tự mình xây biệt thự ở một nơi hẻo lánh thế này để làm những việc mình thích. Nếu có chết vì thế thì bố cũng mãn nguyện đấy.

- Đúng vậy, bố chính là như thế mà. – Kotomi đồng tình.

- Xe cấp cứu thì không gọi, nhưng giờ anh Ryoji gọi điện nhờ ông bác sĩ ở bệnh viện dưới chân núi khám cho bố đi. - Cửa phòng khách bật mở, Misa với gương mặt vẫn còn sợ hãi bước vào.

- Cô em chăm chỉ nhỉ. - Ryoji lạnh lùng nói, tay rút một điếu thuốc trong túi ra châm lửa.

- Nếu anh Ryoji và chị Kotomi quan tâm đến bố hơn thì mọi chuyện đã khác. - Misa mắt hoe hoe đỏ nói.

- Đồ ngốc! Bệnh tim cái gì chứ, chẳng qua là diễn kịch thôi! Ông ấy là ai chứ, là người chỉ huy sáu chuỗi nhà hàng thực phẩm đó nhé! Thử nghĩ xem ông ấy trải qua bao nhiêu cảnh đổ m.áu trên thương trường rồi?

- Chính xác, người như ông ấy không dễ gì chết được đâu. - Cả Ryoji và Kotomi đều nhăn nhở cười.

- Ông già giả bệnh để xem đứa con nào có hiếu nhất, định để lại nhiều tài sản cho đứa đó chăng? - Cả hai mỉa mai nói và cùng nhìn Misa.

Misa không thốt được lời nào.

- Thôi anh chị về phong đây. Có việc gì thì gọi nhé? - Sau khi nói xong, Ryoji và Kotomi nối đuôi nhau rời khỏi phòng khách.

- Đúng là… - Cảm thấy mất mặt khi bị nói những lời cay nghiệt trước mặt khách, Misa đứng như trời trồng.

- Không sao đâu chị, mọi người ở đây không ai nghĩ như hai người đó nói đâu.

- Cảm ơn cậu. - Nghe lời khẳng định của Shinichi, gương mặt Misa liền trở nên rạng rỡ.

- Shin… Shinichi… - Ran bồn chồn gọi chấm.

- Loại con trai dịu dàng với tất cả các cô gái cũng là một loại tội ác. - Sonoko vừa xoa lưng Ran vừa thì thào.

Vừa lúc đó, bà quản gia lớn tuổi xuất hiện:

- Thưa các vị, các vị muốn dùng bữa trước hay sau khi tắm ạ?

- Chúng tôi vừa leo núi xong, chắc phải tắm rửa sạch sẽ trước. - Bà Eri phủi phủi bụi đất trên người.

- Vậy mời mọi người tắm trước nhé. Trong các phòng riêng đều có bồn tắm, nhưng ngoài ra còn có nhà tắm bằng đá mà bố tôi rất thích. Nếu không chê mời mọi người theo tôi ạ.

- Ồ, y như khách sạn vậy! - Sonoko sung sướng cười.

- Nhưng còn người chim… - Ran lo lắng hỏi.

- Mọi người không phải lo đâu, người chim chỉ đe dọa người nhà Wakura thôi mà.

- Mọi người hãy đi cùng nhau. Tôi có võ Judo, sẽ ở ngoài canh chừng không cho ai vào trong. - Ông Kogoro đập tay lên ngực mình.

- Người như anh hiếm khi lại có ích thế này. - Bà Eri làm bộ nghĩ ngợi rồi nói.

- Cái gì mà hiếm khi? - Kogoro nói, mất mặt mà đi khỏi phòng khách.