Đêm đến, mặt trăng đã lên cao. Trong phòng tắm, Shinichi vừa nhìn ngắm trăng vừa suy nghĩ về những việc đã xảy ra. Lúc này, cậu có thể nghe thấy tiếng cười đùa khúc khích của Misa, Sonoko, Ran và bà Eri mẹ Ran vang vọng sau phòng tắm bằng đá bên cạnh.
- Chị Misa, dáng chị chuẩn quá đi! - Tiếng Sonoko rất thật thà vang lên.
- Ơ… Đừng có nhìn!
- So với chị dáng cô Kisaki đẹp hơn nhiều, chẳng ai nghĩ rằng cô đã có con học cấp ba hết.
- Vậy ư, cảm ơn cháu.
- Cả Ran nữa, dáng em thật cân đối. - Misa nói đầy chân thành.
- Ran á, trông thế này thôi nhưng là tuyển thủ vô địch môn karate trong Đại hội thể thao khu vực Kanto đấy chị. – Sonoko vui vẻ khoe như thể đó là mình.
- Thật sao? Chị không nhận ra đâu đấy.
- Ran, chị hỏi em một chuyện được không? – Giọng Misa đột nhiên trở nên căng thẳng.
- Vâng? – Giọng Ran cũng trở nên căng thẳng. Sự căng thẳng đó cũng truyền đến tận anh chàng Shinichi đang hóng nghe chuyện ở phòng tắm bên cạnh.
- Ran và Shinichi có q.uan hệ như thế nào vậy?
- Oa, hỏi thật thẳng thắn! – Sonoko thốt lên.
Ở bên phòng tắm nam, Shinichi cũng vểnh tai nghe ngóng.
- q.uan hệ của bọn em? Ơ… Bọn em là bạn thân từ thời thơ ấu…
Ran vừa ngừng thì Sonoko đã tiếp ngay:
- Vâng vâng, bạn thân từ thời thơ ấu, cũng giống như người yêu ấy chị. Em thấy hết chị ạ, Ran đối với Shinichi lúc nào cũng chân thành lắm, Shinichi cũng thế. Tương lai hai người này cưới nhau là cái chắc.
- Không… Làm gì có chuyện đó… - Ran bối rối phủ định.
- Gì chứ, có chỗ nào không đúng nào? Cậu rõ ràng là thích Shinichi còn gì? – Sonoko nhìn Ran. Ngay lập tức mặt Ran đỏ bừng lên, “ục ục ục…”, cô chìm dần trong làn nước nóng.
- Đúng… là… như… vậy… - Ran nói trong làn nước, ngượng ngập như thể đang tỏ tình. Shinichi bên phòng tắm nam tai vểnh hết cả lên, nhưng rất tiếc cậu không nghe được câu quan trọng đó.
- Nếu đúng là thế thì cô cũng mừng lắm. – Bà Eri mẹ Ran vui vẻ nói.
- Đúng thế ạ, một “cặp đôi hoàn hảo” cô nhỉ. – Giọng Misa nghe như vẻ đang cười, nhưng Shinichi cũng nghe thấy giọng cô trầm xuống.
- Nhưng mà tương lai hai người có cưới nhau hay không thì chỉ có thần linh mới biết thôi ạ. – Tiếng Sonoko một lần nữa vang lên.
- Thật ra ngôi làng này có tương truyền một chuyện rất lãng mạn…
- Hả, gì hả chị? – Sonoko ngay lập tức bị lời nói của Misa thu hút.
- Chỉ cần đôi nam nữ cầm tay nhau đi qua chiếc cầu treo của làng, đến giữa cầu trao nhau một nụ hôn thì sẽ sống bên nhau đến đầu bạc răng long, không bao giờ chia li.
- Oa, đúng là một truyền thuyết dễ tin đối với các cô gái! – Bà Eri vui vẻ bật cười.
- Cô ơi, cô với chú Mori cũng cùng đi qua cầu rồi hôn đi ạ, như vậy hai người sẽ sống bên nhau hạnh phúc, không bao giờ chia li.
- Sonoko đừng nói nữa, nghe ghê quá. – Bà Eri nổi giận hắt nước tung tóe.
- Cô ơi đừng có hắt nước!
- Ha ha ha, cô xin lỗi.
- Nếu cô Eri không làm thì để Ran thử đi vậy?
- Ặc! – Ran bối rối.
- Này nhé, không bao giờ chia li, sống đến đầu bạc răng long đấy.
- Nếu… nếu nói vậy thì… - Ran vừa nói vừa một lần nữa chìm nghỉm xuống dưới nước, mặt cô đỏ bừng lên vì ngượng.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc trên cao, sau khi đã thay yukata(21) lúc ra khỏi nhà tắm, Shinichi và Ran cùng nhau đi dạo trên đường rừng. Mặc dù rất sợ người chim nhưng Ran vẫn chủ động rủ Shinichi. Khi ở nhà tắm, Shinichi không nghe được câu quan trọng nhất nên bây giờ rất bồn chồn. Để làm dịu cơ th.ể nóng nực sau khi tắm, cả hai sóng bước đi về phía hồ nước giữa làng. Cơn gió mát từ trên núi thổi xuống làm mái tóc Ran khẽ lay động.
- Gió mát quá! – Ran dùng hai tay vén mái tóc vẫn còn ấm, hướng về phía cơn gió đang thổi. Sau cổ áo của bộ yukata, chiếc cổ thon dài trắng nõn của Ran thoắt ẩn hiện. Shinichi vô thức chuyển tầm mắt, cậu nhặt một hòn đá dẹt dưới chân và ném về phía hồ. Hòn đá nảy lên ba lần rồi chìm nghỉm trong nước.
- Cậu ném giỏi nhỉ.
- Hồi nhỏ tớ ném tốt hơn bây giờ.
- Vậy ư? Viên đá nảy lên như sinh vật sống ấy. – Ran nhớ lại kỉ niệm hồi bé, khi cô và Shinichi cùng nhau ném đá ở sông của thành phố Teitan.
- Ủa, ở đây có cả kênh này. – Shinichi chỉ cho Ran xem con kênh rộng tầm ba mét kéo dài từ sông ra.
- Oa, đúng thế thật. Kìa! Ở đầu con kênh còn có một hang sâu nữa.
Cả hai tiến về phía hang đá sâu ở đầu con kênh.
- Gì thế nhỉ?
- Trông nó giống hầm chứa nước.
- Hầm chứa nước là gì?
- Ngày trước vào thời văn minh Mesoamerica, lượng mưa rất ít, người của thời này đã đào một hang nhỏ ở vùng đất đá vôi, hang đó nối tới hầm chứa nước cực lớn ở dưới lòng đất. Đó là cách trữ nước của họ, và họ gọi nó là “hầm chứa nước”. Lối vào thì trông nhỏ vậy thôi chứ bên trong có hầm nước lớn lắm đấy.
- Nói vậy thì cái hang này rất sâu? Phía dưới nó có hầm nước không? – Ran vừa ngắm nghía hang vừa hỏi.
- Ngôi làng này được bao quanh bởi những dãy núi cao, núi ngăn không cho các đám mây đem mưa đến nên lượng mưa chắc là rất ít. Tuy nhiên những lúc mưa to mực nước trong hồ sẽ tăng cao, đập nước dâng lên và nước mưa sẽ chảy xuống hầm dưới đất theo con kênh nhỏ và được tích trữ dưới đó. – Shinichi vừa nhìn cái hang trước mặt vừa giải thích.
- Kiểu thiết kế giống bể chứa dự trữ cho những ngày nắng nóng nhỉ.
- Ừ giống thế đấy. – Shinichi đồng ý.
Đúng lúc đó, bên tai hai người văng vẳng tiếng kêu “Qué… é… éc!”. Đó chính là tiếng kêu chói tai mà họ nghe thấy trước khi trợ lí đạo diễn Okada bị giết.
- Ối, tiếng chim này…
- A, nó giống tiếng kêu lúc người của đài truyền hình bị giết.
Nghe Shinichi nói vậy, Ran tỏ vẻ căng thẳng im thin thít.
- Không có gì xảy ra hết, hi hi. – Ran tự cười sự nhát gan của chính mình.
- Hì hì, ừ. Nhưng nếu như chim bách thanh kêu thì tiếng của nó có giống thế này không nhỉ?
- Chắc giống. – Ran đồng ý, rồi cô duỗi rộng hai cánh tay. – Buổi chiều tối ăn nhiều đặc sản của làng quá, bây giờ no ứ ừ ự rồi.
- Bà quản gia đó nấu ăn thật giỏi. Nhưng hình như các món hơi lạ.
- Ủa, thế sao? Bà ấy đã cho bí ngô cùng với sa lát đậu, cà chua ninh nhừ vào món súp ngô, tất cả đều là hoa màu được trồng ở làng này cả. Cả món cá hồi áp chảo có trộn ngô và đậu ăn cũng rất ngon.
- Ừ thì ngon, nhưng các món ngô hay cà chua mà làm thành đồ ăn đặc sản của vùng, tớ thấy nó là lạ.
- Sao lại lạ?
- Mấy thứ đó vốn là nông sản của vùng Nam Mỹ mà.
- Thế hả? – Ran tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ừ, cả bí ngô với đậu cũng thế.
- Nhưng ngày nay thì ở chỗ nào của Nhật Bản chẳng trồng được bí ngô với đậu?
- Đúng thếm nhưng… - Shinichi đồng ý với lời của Ran, nhưng cậu vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ.
- Shinichi, cậu vẫn đang nghĩ đến sự tương đồng giữa vụ án với nền văn minh Mesoamerica à? – Ran tỏ ra thấu hiểu.
- À ừ.
- Xảy ra chuyện thế này, không biết lễ hội có hoãn lại không nhỉ? Uổng công tớ cứ mong ngóng mãi…
- Tớ cũng không rõ. Nhưng lễ hội này ba trăm năm mới có một lần, có lẽ họ vẫn tổ chức.
- Ba trăm năm một lần… Cậu có nghĩ là nhật thực toàn phần thực sự sẽ xảy ra không?
- Nhật thực chắc chắn không xảy ra đâu. Nhưng sẽ có một cái gì đó xảy ra.
- Cái gì là cái gì?
- Hừm…
- Thế nãy giờ cậu chỉ nghĩ ngợi đến vụ án thôi à? – Gương mặt Ran toát lên vẻ thất vọng.
- Hở? - Shinichi ngẩn mặt ra.
- Cậu không nhận ra điều gì khác nữa à? Thật ra… Tớ có nghe chị Misa nói… - Ran bỗng trở nên ngập ngừng. – À, ừm… Ở ngôi làng này có một cái cầu treo đúng không?
- À, tớ có biết chuyện đó. Nam nữ cầm tay nhau đi qua cầu treo, đứng giữa cầu trao nhau nụ hôn thì họ sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long, không bao giờ chia lìa…
- Hả, sao cậu biết được vậy? – Ran mở to mắt ngạc nhiên.
Shinichi không trả lời cô mà nhìn về đằng trước:
- Kìa, ở đây là có thể nhìn thấy cái cầu đó rồi.
Tầm một trăm mét đằng trước, chiếc cầu treo hiện ra trước mắt hai người.
Ran lại trở nên lúng túng. Shinichi nhìn cô, khẽ đưa tay ra.
- Ư… ừm… - Ran ngượng ngập chìa tay ra, Shinichi liền nắm chặt tay cô. Mặt Ran trong chốc lát đã đỏ bừng.
Dưới ánh trăng sáng, có hai người không nói lời nào chỉ lặng kẽ cầm tay nhau đi tới chiếc cầu treo. Khi tới gần chiếc cầu, trái tim cả hai không hẹn mà cùng đập thình thịch.
Nhưng khi hai người còn cách chiếc cầu tầm năm mươi mét, “Bụp! Bụp! Bụp!”, có tiếng rìu đốn cây vang lên.
- Cái gì thế nhỉ? – Ran hỏi Shinichi.
- Tớ cũng không rõ nữa. – Shinichi trả lời. Âm thanh đó từ phía cầu treo vang lại.
- Nhanh lên nào! – Shinichi nắm chặt tay Ran mà chạy. Ran cũng cầm chặt tay cậu, cả hai chạy về phía chiếc cầu. Cuối cùng cả hai chỉ còn cách chiếc cầu tầm mười mét. Đúng lúc đó, “kít kít kít…”, tiếng rít như thể xuyên thủng màng nhĩ vang lên, rồi “Ầm!”, tiếng một vật thể lớn rơi xuống đáy thung lũng.
- Không lẽ nào là… - Shinichi và Ran tỏ vẻ căng thẳng. Cả hai tăng tốc chạy tới bên chiếc cầu treo.
- Á!
Khi tới chiếc cầu, cả hai cùng đồng thanh la lên. Chiếc cầu treo đã đứt tự bao giờ. Sợi dây thừng thực vật to dày bện nên chiếc cầu bị đứt nham nhở, rũ xuống đáy thung lũng bên kia.
- Không thể nào… - Ran khẽ kêu.
Shinichi đảo mắt nhìn quanh, cậu thấy phía rừng cây rậm rạp có tiếng sột soạt vang lên. Nhìn kỹ về phía đó, cậu nhận ra nhờ ánh trăng sáng, gã người chim đang phóng như bay chạy trốn vào trong rừng.
- Là hắn! – Shinichi kêu lên, cậu vụt chạy đuổi theo.
Nhưng Ran đã chạy nhanh hơn cậu một bước.
- Không thể tha thứ được! – Ran vừa hét lên vừa chạy vèo vèo như gió.
- Ran, cẩn thận! Gã là tên quỷ sát nhân đó! – Shinichi vội gọi Ran, nhưng đang trong cơn giận dữ nên cô cắm cổ đuổi theo người chim với tốc độ kinh hồn.
Ran và Shinichi thi nhau bẻ đi những cành cây nhỏ để chạy sâu vào khu rừng rậm rạp. Nhưng còn gã người chim thì y như dã thú, chỉ cắm cổ chạy vùn vụt.
“Hộc hộc…” – Shinichi vừa chạy vừa thở dốc, nhận ra khoảng cách giữa họ và gã người chim đang càng ngày càng xa. Sau khi rượt đuổi một lúc, chân Ran cuối cùng dừng lại trước một khoảng đất trống nhỏ trong rừng.
- Không xong rồi, tớ mệt quá… - Ran vừa thở hồng hộc vừa nói. Shinichi cũng dừng lại cùng cô. Chỉ có người chim là chạy không hề giảm tốc, cuối cùng mất hút trong bóng tối của rừng cây.
- Sao nó chạy nhanh thế không biết? Liệu nó có phải là người không vậy? – Ran vốn có đôi chân chạy rất nhanh, nhưng nếu so với thể lực siêu việt của người chim thì không thể địch nổi.
- Khu rừng này như là cái vườn của nó ấy… - Shinichi tỏ vẻ tiếc nuối, cậu thừa nhận thể lực phi thường của người chim.
- Cậu thật là, sao lại đi đuổi theo nó làm gì chứ. – Shinichi nhìn Ran.
- Nhưng… nhưng mà… Nó phá đứt chiếc cầu truyền thuyết rồi. – Nói đến đây, cô đột nhiên bật khóc. – Tớ và Shinichi không thể đi trên chiếc cầu đó nữa…
Ran vừa đi vừa khóc nức nở, cô vấp phải một cục đá lớn và suýt ngã.
- Cẩn thận! – Shinichi vội đỡ cánh tay Ran để cô khỏi ngã.
- Cảm… cảm ơn cậu. – Ran vừa bám vào tay Shinichi vừa nói.
- Tớ nghe bảo cứ ba năm người ta lại dựng lại cái cầu đó một lần.
- Hả? Không thể nào…
- Thật mà. Cho nên nếu thấy nó bị hỏng thì họ sẽ sửa ngay thôi. – Cậu vừa cười vừa nói.
- Thế thì hay quá… - Ran thở phào, cô nhoẻn miệng cười dừ nước mắt vẫn đang hoen đầy khóe mi.
Shinichi tiến lại, dúng ngón trỏ gạt nước mắt cho Ran. Ngón tay Shinichi khẽ nâng cằm Ran lên rồi áp mặt lại gần khuôn mặt cô. Ran im lặng chờ đợi. Cô định nhắm mắt lại thì ngay lúc đó, một vật trên cây gần đấy lọt vào tầm mắt của cô.
- Không… Sao lại… - Mắt cô mở lớn.
- Sao thế? – Shinichi nhìn theo ánh mắt Ran, cậu nhìn lên thân cây gần đó.
- Á! – Cả Shinichi cũng vô thức kêu lên.
Trên cái cây ở ngay trước mặt hai người, Wakura Youichi nằm ngửa trên cành cây như con tôm, bị cành cây xuyên từ lưng qua ngực. Cả thi thể anh ta rũ xuống y như con rối bị đứt dây.
- Đó là anh Youichi?
- À, đúng rồi… - Shinichi bối rối trả lời.
- Nó đã nói: “Những kẻ thù của thần linh, đám người nhà Wakura! Các ngươi dám làm ô uế ngôi đền linh thiêng của Người, tất cả các ngươi sẽ bị giết sạch không còn một mống!”, chẳng lẽ nó làm thật sao? – Ran run rẩy hỏi.
- Tớ hiểu rồi, đầu tiên nó phá cây cầu để không một ai có thể ra khỏi ngôi làng này. Sau đó nó sẽ giết lần lượt từng người một.
- Cái… cái gì… - Gương mặt Ran đầy kinh hãi. – Nhưng tại sao anh Youichi lại… ở nơi cao thế này…?
- Cái cây này cùng loại với cây Tế thần của Thần Chim mà mình đã thấy ở đền Mozutobi đó. – Shinichi nhìn sợi thừng lớn bện bằng rơm quấn quanh cây.
- A đúng, nó có sợi thừng bện bằng rơm giống cây bên đó.
- Xem kìa, ở đằng kia còn có “Giá đáp tọa của thần linh”, chỗ Thần Chim đáp xuống nữa. – Shinichi chỉ vào khoảng giữa rừng trống, quả nhiên có một “Giá đáp tọa của thần linh” giống hệt ở đền Mozutobi, được chế bằng cách để khúc gỗ gác ngang lên hai đầu bệ đỡ.
- Có lẽ lần giết phơi thây này cũng nhằm cúng tế Thần Chim?
Ngay lúc Ran nói, thi thể Youichi từ trên cành cây tuột xuống.
- Á! – Ran hét lên, Shinichi vội ôm lấy cô.
Trong chớp mắt tử thi đã rơi xuống đất.
- Cảm… cảm ơn cậu. – Ran được Shinichi ôm chặt liền đỏ mặt nói.
- Không có gì. – Shinichi đáp rồi từ từ buông Ran ra, gương mặt cậu trở nên nghiêm túc và bắt đầu kiểm tra thi thể Youichi.
- Xương sống của anh ta đã bị gãy do bị xuyên qua từ đằng sau. – Shinichi nói khi xem xét thi thể Youichi. Cái xác uốn cong như con tôm, nửa người gấp khúc như dấu mũ của chữ “ô”. – Nhưng mà lạ thật, xuông sống là cột trụ của cơ th.ể nên có lực rất khỏe. Nó vốn là xương lớn nhất trong cơ th.ể người, không dễ gì mà bẻ xuyên qua xương sống như vậy đâu.
- Nếu là Thần Chim thì chắc làm được? – Ran run rẩy nói.
- Đấy là nếu Thần Chim có thật kìa, nhưng đó chỉ là mê tín thôi. Mà này, ở trán anh ấy có vết thương rất nặng. – Shinichi quan sát trán của Youichi, ở đó có một vết lõm.
- Ủa, cả đằng trước lẫn đằng sau lưng đều bị thương sao?
- Nhưng vết thương ở đằng sau có vẻ nặng hơn nhiều…
- Nếu đây không phải là Thần Chim làm thì liệu có khả năng anh ta đã bị kẻ nào đó tấn công mạnh từ cả phía trước và phía sau cho đến chết không Shinichi?
- Đúng là nếu nhiều người hợp lực lại thì có thể treo anh ta lên cây, cũng có thể bẻ gãy sống lưng anh ta…
- Nhưng tại sao Thần Chim đã đe dọa rằng sẽ giết cả nhà Wakura mà anh ta vẫn ra ngoài một mình nhỉ? – Ran nghiêng đầu.
Shinichi đột nhiên nhìn thấy một vật giống như bức thư lộ ra từ túi áo trước ngực Youichi. Cậu rút chiếc khăn từ bộ yukata đang mặc, lót tay để lấy vật đó ra.
- Cái gì thế này? “Ta có kế sách giúp ngươi độc chiếm tài sản thừa kế. Nếu muốn biết nó là gì thì đêm nay hãy đến đợi ở chỗ cây Tế thần thứ hai…”
Đó là bức thư được đánh bằng máy vi tính và in ra.
- Có lẽ anh Youichi vì nhận được bức thư này từ tên sát nhân nên đã đến đây.
- Chà chà, con người ai cũng cần tiền bạc cả. Càng có nhiều thứ càng thấy không đủ. – Shinichi buồn bã nói, cậu nhét bức thư trở lại túi áo Youichi.
- Ủa? – Bên dưới thi thể Youichi, có vật gì đó đang tỏa sáng lấp lánh.
- Đây là… - Shinichi rút vật bên dưới thi thể Youichi ra. Đó là vật giống hệt với phiến hình quạt làm từ đá đen ở hiện trường vụ án thứ nhất.
- Cái đó… - Ran cũng đã nhận ra.
- Ừ, nó giống y chang thư rơi tại hiện trường anh trợ lý đạo diễn Okada bị giết. – Shinichi vừa nói vừa lôi ra thứ hình phiến quạt cậu đã nhặt được trước đó.
- Có lẽ là… - Shinichi vừa nói vừa lắp hai phiến hình quạt làm từ đá đen lại với nhau.
- Nó khớp với nhau kìa! – Ran sửng sốt. Hai mảnh ghép vào nhau khớp không sai một li, trở thành một vật hình bán nguyệt.
- Có lẽ nào đây chính là chiếc gương đá đen? – Shinichi nhìn gương mặt mình phản chiếu trên nửa mảnh gương, cậu tự hỏi.
- Kìa, cậu xem, bên trên nó có khắc hình cái trống thì phải…
- Trống? Tớ thì thấy nó giống cái khiên…
- Cái khiên? Ờ há, có vẻ giống vậy. Nhưng tại sao vật này lại rơi ở đây nhỉ?
- Tên tội phạm đã để nó lại.
- Sao, tên tội phạm à?
- Ừ.
- Nhưng mục đích của hắn là gì?
- Tên tội phạm muốn truyền tải thông điệp đến người nhà Wakura vì sao hắn giết người. Đến khi nào thu thập đủ các mảnh còn lại thì lý do hắn giết người nhà Wakura sẽ được làm sáng tỏ.
- Nhưng… Nếu đợi đến lúc đó thì hắn giết sạch người nhà Wakura mất…
- Tớ không để chuyện đó xảy ra đâu. Không, phải nói là không cho phép mình để chuyện đó xảy ra.
- Phải đó Shinichi, cậu đừng để họ chết. – Ran nói đầy mong chờ.
- Tuy nhiên chúng ta không được để phí một giây một phút nào. Cậu phải giúp tớ thông báo ngay cho cảnh sát trưởng Megure.
- Ừ ừ… - Ran rút từ tay áo ra chiếc điện thoại di động và nhìn vào phần ăng ten bắt sóng.
- Qủa nhiên là không được. – Không có lấy một vạch phủ sóng trên ăng ten, bề mặt hiển thị ngoài vùng phủ sóng.
- Tớ sẽ dùng điện thoại cố định ở biệt thự của bác Wakura vậy.
- Được, nhờ cậu nhé.
- Ừ. – Ran vội chạy đi.
Shinichi nhìn theo bóng Ran, cậu khoanh tay lại và bắt đầu suy nghĩ.
Tại sao tên tội phạm có thể treo xác trợ lý đạo diễn Okada rồi xác Youichi ở nơi cao như thế này? Thêm nữa, tại sao hắn lại nhắm vào gia đình Wakura? Người chim nói rằng kẻ thù của thần linh đã làm ô uế ngôi đền linh thiêng. Thêm nữa lại còn chiếc gương bằng đá đen này nữa. Mối q.uan hệ giữa nền văn minh Mesoamerica với ngôi làng này là gì? Nếu thu thập đủ các mảnh thì tất cả các bí ẩn sẽ được làm sáng tỏ, nhưng mình không thể đợi đến lúc đó được…
Đầu Shinichi hoạt động với tốc độ tối đa nhưng vẫn chưa thể tìm ra lời giải.
Một lúc sau, Shinichi chợt nhận ra từ phía làng có rất nhiều ngọn đuốc đang lay động, chúng di chuyển dần về phía cậu. Khi cậu cẩn thận nhìn lại thì thấy người đi đầu đoàn người chính là anh cảnh sát Haji. Phía sau Haji là gia đình Wakura gồm có Misa, Kotomi, Ryoji, những người trong làng cũng tiếp nối đằng sau ùn ùn kéo đến.
Ba người nhà Wakura nhìn thấy thi thể nát bươm của Youichi dưới cây Tế thần thì đều nín lặng. Sau một lát, Misa và Kotomi ôm lấy thi thể Youichi và bắt đầu khóc.
- Ai, là ai đã giết cậu ấy? – Kotomi tức giận nhìn lướt qua đám người làng cầm đuốc xung quanh. Giữa đám đông, bà thầy tế Tomi của đền Mozutobi tiến ra.
- Thần Chim làm đó! Những kẻ dám phá vỡ sự yên tĩnh ba trăm năm nay của làng chúng ta chắc chắn sẽ bị Thần Chim bắt và biến thành vật tế thôi! – Gương mặt bà Tomi hiện lên sau ánh sáng của các ngọn đuốc trông đáng sợ vô cùng.
- Đúng thế, đúng thế! Đó là lời nguyền của Thần Chim! – Đám đông xung quanh cũng nhao nhao lên.
- Thần Chim! Xin Người hãy thứ lỗi cho chúng con! – Ngay đến những người già trong làng cũng chắp tay khóc lóc kêu gọi sự tha thứ của Thần Chim.
- Đã giác ngộ chưa, đám người lạ? Đây chính là lời nguyền của Thần Chim đó! Thần Chim đang nổi giận! Gia đình nhà Wakura nếu còn thấy tiếc cái mạng mình thì biến khỏi làng này ngay! – Bà Tomi vừa quát mấy người nhà Wakura vừa cầm đuốc chỉ ra ngoài ngôi làng.
- Đúng thế, đúng thế! Bây giờ ngay lập tức biến khỏi làng ngay! – Đám người làng cầm đuốc cũng đồng thanh đuổi gia đình Wakura đi.
- Đừng có đùa nữa! Thần Chim là cái quái gì chứ! Tao biết chắc rằng một trong số chúng mày đã ra tay giết hại anh trai tao! – Ryoji nổi giận quát mắng đám người làng.
Trước thái độ hung hãn của Ryoji, đám đông lùi lại phía sau. Đúng lúc đó, một người làng trẻ tuổi cầm bó đuốc trên tay từ phía cầu treo chạy lại.
- Thưa thầy tế, không xong rồi! Chiếc cầu treo, con đường đi ra khỏi làng duy nhất đã bị đứt rồi!
Gương mặt bà Tomi trong chốc lát xanh lét.
- Sao lại như thế? Thế là bây giờ không thể ra khỏi làng sao?
- Đây cũng là trò do nhà Wakura các ngươi làm hả? – Người torng làng lại xáp vào gia đình Wakura.
- Không phải! – Bà Tomi đột nhiên hô to.
- Thầy tế, bà nói cái gì không phải cơ?
- Không phải nhà Wakura, mà chính Thần Chim đã chặt đứt cầu treo đó! Thần Chim muốn tế sống cả đám người nhà Wakura nên mới không cho chúng bước chân khỏi đây!
- Là… là Thần Chim? – Những người trong làng nghe xong lời bà Tomi thì đều tỏ vẻ sợ hãi run rẩy.
Haji nhìn những người làng đang sợ hãi co cụm lại, anh tiến về phía trước lớn tiếng nói.
- Mọi người xin hãy bình tĩnh! Hãy bình tĩnh! Cảnh sát chắc chắn sẽ bắt được tên giết người hàng loạt này! Trước hết xin mọi người về nhà cho! Để cho an toàn thì đừng ở một mình mà hãy ở chỗ đông người!
- Ngươi dám không tin vào Thần Chim ư? – Bà Tomi nhìn anh cảnh sát Haji bằng cặp mắt sắc lạnh.
- Dạ? – Haji bối rối.
- Đúng là báng bổ thần linh! Nếu không xoa dịu cơn giận của Thần Chim thì Người chắc chắn sẽ trừng phạt cả người làng này, chứ không chỉ nhà Wakura đâu!
- Sao cơ? – Nghe những lời đầy tức giận của bà Tomi, gương mặt Haji trở nên tái xanh.
- Bây giờ ta sẽ cùng với mọi người vào trong đền Mozutobi để cầu khấn thần linh. Nếu như ngươi cũng là người bảo vệ ngôi làng này thì hãy cùng chúng ta đi cầu khấn! – Bà Tomi vừa nói vừa kéo mạnh tay Haji.
- Không… cháu… cháu còn có nhiệm vụ phải làm nên… Biết làm sao giờ? – Haji giật mạnh tay lại.
- Đúng là báng bổ thần linh!
- Đành chịu thôi ạ… - Bị bà Tomi tức giận đẩy, Haji vô thức cúi đầu.
- Cả ngươi nữa, rồi sẽ thế nào tự biết rồi đấy! – Bà Tomi tức giận quát lên, bà chiếu ánh mắt sắc lạnh về phía đám người làng.
- Mọi người, bây giờ cùng lão đi cầu khấn thôi!
- Đi! Đi thôi! – Những người trong làng nhất loạt tán đồng.
- Nào, đi thôi! – Bà Tomi dẫn đầu đoàn người ùn ùn nối đuôi nhau đi về phía ngôi đền Mozutobi.
- Phù, hết hồn! – Cảnh sát Haji nhìn cảnh trước mắt, anh xoa ngực thở phào nhẹ nhõm. Anh đưa mắt quan sát xung quanh thì nhìn thấy Shinichi.
- Em chắc là Shinichi hả? Anh nhận được thông tin từ Ran Mori bạn em nên mới đến đây. Việc cầu treo bị tên người chim xuất hiện tại biệt thự của ông Wakura làm đứt là có thật cả ư?
- Vâng.
- Quái quỷ, tất cả chúng ta đều bị giam *** ở ngôi làng này sao! – Ryoji tức giận vò đầu.
- Cậu Ryoji, xin hãy bình tĩnh lại. – Haji vội trấn tĩnh Ryoji.
- Anh bảo tôi bình tĩnh sao được? Có kẻ lạ ăn mặc như chim, đến biệt thự của chúng tôi dọa giết mọi người, mà hắn giết thật rồi đấy thôi!
- Đúng vậy đó! – Kotomi cũng kích động nhìn xoáy vào Haji.
- Hả? Là thật ư? – Haji mở to mắt hỏi lại.
- Đúng, đúng tất! Từ nãy đến giờ có cái gì là giả đâu! – Kotomi tức giận quát lên.
- Là thật đấy ạ. Bố em chứng kiến người chim xuất hiện làm bệnh tim của ông nặng thêm đó ạ. Đáng lẽ đêm nay bác sĩ ở bệnh viện dưới chân núi sẽ đến đây khám, nhưng cầu treo đứt rồi nên chắc không đến được nữa. – Misa gương mặt xám xịt nói với Haji.
- Vậy… vậy ư? – Nghe Misa nói, gương mặt Haji cũng tối lại.
- Anh Haji, Ran đã liên lạc được với bác cảnh sát trưởng Megure chưa ạ?
- Việc này… Máy phát trung gian của điện thoại trong làng đã bị phá tơi tả rồi. Lúc tôi đang đi tắm ở Sở Cảnh sát thì đến máy bộ đàm của Sở Cảnh sát cũng bị phá rồi. – Haji bối rối nói.
- Sao? Cả máy bộ đàm nữa? – Gương mặt của Shinichi cùng người nhà Wakura đều vô cùng lo lắng.
- Hiện nay ngài Kogoro Mori đang điều tra ở chỗ máy phát điện thoại bị phá để tìm tung tích tội phạm.
- Hả? Bác Mori ấy à? – Shinichi xuôi xị khi nghe Haji nói.
- Thật là có lỗi với anh Youichi, nhưng trong ngày mai chúng tôi sẽ tìm cách liên lạc với đồn cảnh sát để bắt đầu tiến hành điều tra, cho nên hiện trường sẽ phải giữ nguyên như thế này. Mọi người hãy quay trở về biệt thự nghỉ ngơi đi. – Haji giục mọi người cùng về.
Người nhà Wakura đồng ý, họ xuôi xị chẳng nói câu nào nối gót nhau trở về biệt thự.
(21) Yukata: Áo truyền thống của Nhật Bản, mỏng hơn Kimono, thường được làm bằng vải cotton.