Tiểu Thuyết Conan: Truyền Thuyết Kho Báu Ở Koshu

Chương 12: C11. Đội thám tử nhí gặp nguy



Sau khi rẽ ở ngã cuối cùng, mọi người đứng trước một con đường kéo dài.

- Quang cảnh bắt đầu thay đổi rồi đấy – Tadao nhìn quanh, nhận xét.

Đúng là vách tường hầm không còn gồ ghề, đầy mặt đá lởm chởm như những con đường vừa đi qua nữa, mà bằng phẳng như được cắt gọt. Đường hầm giờ gần như một hình tứ giác, giống một con đường bình thường hơn là hầm mỏ.

- Lần này thì đúng là kho báu đang ở gần!

- Haibara cũng cách chúng ta không xa nữa!

Trái ngược với vẻ hào hứng của Genta và Mitsuhiko, Conan căng thẳng nghĩ: “Vậy là Kimura và Tanaka ở ngay gần đây… Chúng là hai kẻ nguy hiểm, mang theo súng…” Đường đi càng ngày càng nâng lên, tạo thành một con dốc thoai thoải. Nhưng ngoài ra, xung quanh không còn biến đổi gì đáng chú ý. Nhóm Conan cứ thế tiến lên, bước chân của họ tạo thành tiếng vang trong hầm.

Một lát sau… - A. – Conan khẽ kêu lên, dừng chân.

- Sao thế?

Conan chìa cuộn dây cho Genta xem. Cuộn dây giờ trống không. Genta nhòm qua vai Conan, ở đó sợi dây nằm chỏng chơ dưới đất.

- Hết dây rồi à? Giờ chúng ta làm sao?

- Không sao đâu, chắc ta không bị lạc nữa… Mà chúng ta đi được một đoạn khá đấy chứ… - Conan hít vào một hơi dài. – Tớ vẫn hít thở được thoải mái… Cứ cho là trần nhà được sửa để thổi khí vào tận sâu bên trong, thì vị trí cách xa lối vào cũng không thể thoáng thế này được… Cậu quay sang Tadao. Anh gật đầu:

- Ngày xưa có câu “Đào ba mươi ba Genta”. 33 Genta là khoảng 60m. Ngày xưa không chỉ có các thiết bị bơm khí vào sâu, nên người ta chỉ đào khoảng 100m là cùng. Căn hầm này thật đáng kinh ngạc! – Tadao có vẻ vui sướng lắm. – Chắc chắn chỗ này xưa kia không chỉ dùng làm nơi khai thác vàng mà còn làm căn cứ bí mật của quân đội trong thời chiến tranh nữa… Trong này vẫn đầy không khí, hay là có lỗ thông hơi ở đâu đó nhỉ? – Anh ngó quanh.

Conan cũng bắt chước nhìn lên trần nhà. “Lỗ thông hơi à?” Đúng là cậu có cảm thấy dòng khí thông suốt căn hầm.

Trong luồng ánh sáng cuối đường hầm do đèn pin tạo ra có gì đó chuyển động.

Có lối rẽ ngang. Hai lối rẽ là đằng khác. Cùng với con đường thẳng, chúng tạo thành một chữ thập.

Mitsuhiko và Genta đứng lại giữa chữ thập đó, quay sang hỏi Conan:

- Đến lúc giải tiếp mật mã rồi!

- Conan, những câu tiếp theo là gì?

Conan nhìn quyển sổ tay, đọc to:

- Tiếp theo là “Tiến lên từ màu xanh, đứng ngay ở màu vàng, rơi xuống địa ngục màu đen, ngập trong chu sa màu đỏ, màu trắng cho ta qua”… Giải xong phần này có lẽ chúng ta sẽ đối diện với kho báu.

- Ồ!

- Sắp đến đích rồi!

Tadao lẩm nhẩm đoạn mật mã:

 - “Tiến lên từ màu xanh, đứng ngay ở màu vàng”… 

- Đây là đoạn chỉ đúng chữ thập này. Con đường chúng ta vừa đi là “màu xanh”, chỗ chính giữa chúng ta đang đứng là “màu vàng”… - Conan đặt lõi cuộn dây vào cạnh con đường vừa đi, để lúc về còn biết phương hướng.

- Thế thì ba con đường còn lại sẽ là “màu đen”, “màu đỏ” và “màu trắng”.

- Vâng… Đây là một câu trắc nghiệm ba phương án. Theo như đoạn mật mã thì “màu trắng” là đáp án.

- “Màu trắng” là cái nào? – Tadao ngắm từng con đường. Trông chúng giông giống nhau. Cả ba con đường đều thẳng, phía trước tối đen, ánh sáng không rọi được vào bên trong.

- Nghĩ ngợi mất thời giờ quá! Một trong ba đường này thể nào chả dẫn đến kho báu! – Genta bỗng chạy vào con đường bên phải.

- Đợi đã! – Ba người kia đuổi theo.

Trước mặt họ hiện ra… - Ối! – Cùng với tiếng kêu, Genta biến mất.

Sợi dây nối mọi người với nhau bỗng căng ra.

- Ơ? – Lần này đến lượt Mitsuhiko mất dạng.

Bước chân của Conan lơ lửng trong không trung.

Mặt đất đâu rồi?!

Ở nơi đáng lẽ là mặt đất, thì lại là một miệng hố to đùng.

- Hự! – Dây thừng siết chặt vào hông. Conan lơ lửng giữa không trung. Cậu nhìn xuống dưới thì thấy Mitsuhiko và Genta. Dưới đó nữa… Là bóng đêm.

- Này… - Có tiếng gọi từ trên vọng xuống. Tadao đã tìm được cách bám trụ trên miệng hố. Tiếng nghiến răng của anh nghe rõ mồn một.

- Anh Tadao!

- Em… Có… Sao… Không…?

- Dưới này vẫn ổn ạ… Vừa nói xong thì tất cả mọi người tụt xuống một nấc. Một bên chân Tadao thò ra trên miệng hố. Viên sỏi dính ở đế giày anh rơi xuống, nhưng không nghe thấy tiếng chạm đáy. “Nếu rơi xuống thì không còn gì ngoài cái chết…” – Conan nhìn xung quanh. Càng xuống dưới hố càng rộng. Việc leo lên là không thể, nhưng Conan vẫn nắm chặt hai tay vào dây thừng, thử duỗi chân ra. Mũi chân cậu chạm vào tường. Conan lần sờ bằng chân một lát… “Có mấu ở đây!”. Conan cố gắng bám vào điểm tựa duy nhất đó.

- Anh Tadao ơi, anh kéo dây thừng đi!

Sau một lát, sợi dây thừng bắt đầu được kéo lên. Cùng lúc, Conan cũng dồn sức vào chân. Tư thế này làm bắp chân Conan đau nhói, cậu cảm thấy như sắp trật chân đến nơi. Nhưng đây là cơ hội cuối cùng… Khoảnh khắc tiếp theo, cùng lúc sợi dây thừng bị giật mạnh, tay Conan bám được vào rìa hố. Conan nhấc người lên mặt đất. Ở trên này, Tadao đứng dạng chân, tay quấn dây thừng, trông như đang chơi trò kéo co. Conan quay ngược lại, nắm lấy dây thừng, hợp sức kéo nó cùng anh.

Dần dần Mitsuhiko cũng xuất hiện. Và cuối cùng, Genta nhô lên từ dưới hố. Conan và Mitsuhiko mỗi người nắm một bên tay bạn, ra sức kéo. Genta nhấc người lên rồi rơi xuống mặt đất nghe đánh “rầm”. Conan và Mitsuhiko ngã vật ra. Tadao cũng kiệt sức khuỵu gối xuống đất.

Một lát sau, cả bốn người cùng yên lặng, tiếng thở phò phò văng vẳng trong không gian và biến mất dưới hố sâu hun hút.

Người đầu tiên mở miệng là Genta:

- Phù… Tớ cứ tưởng chết đến nơi rồi… - Câu đó bọn tớ nói mới đúng chứ! – Mitsuhiko vẫn chưa hết tức.

- Thôi đừng cãi nhau nữa, quan trọng là mọi người đều thoát nạn. – Tadao vuốt ngực. Cánh tay anh đầy vết xước, có chỗ còn tóe máu vì bị dây thừng cứa vào.

- Anh đau lắm không ạ?

- Không sao đâu, mấy vết xước cỏn con này khỏi ngay ấy mà.

- Em xin lỗi ạ… - Genta có vẻ sợ sệt.

- Không phải đâu. – Conan chen vào. – Đó là một cái bẫy hẳn hoi.

- Em nói sao?

- Cái hố cách lối vào hơn một mét, nên đứng ở ngã tư ngoài kia chiếu đèn vào sẽ không thể nhìn thấy. Những kẻ nghĩ sắp có trong tay kho báu mà vội vàng tiến bừa vào sẽ mất mạng ngay… - Vậy đây là cái bẫy do người chôn giấu kho báu tạo ra… Cả nhóm đứng dậy, quay lại ngã tư ban nãy.

- Con đường này cũng vậy. Đây không phải đường đào bừa để khai thác vàng, mà rõ ràng là đường do ai đó xây nên với dụng ý cụ thể… Chúng ta phải giải mật mã để chọn đúng đường tiếp theo, nếu không sẽ rơi vào bẫy lần nữa. – Conan cảnh cáo.

Mitsuhiko nói:

- Thế lời giải cho mật mã là gì?

- Nhờ Genta mà tớ đã biết con đường vừa rồi là “rơi xuống địa ngục màu đen”. “Địa ngục” ở đây chính là cái hố sâu hun hút vừa rồi. – Conan chỉ vào con đường có hố. Sau đó, cậu đưa mắt nhìn hai lối đi kia. – Vấn đề là trong hai đường còn lại, đâu là đường đúng… - Chỉ là lựa chọn một trong hai thôi mà, ta cứ đi thử xem!

- Genta, cậu chưa chừa à?

- Lúc nãy tớ hấp tấp quá nên mới rơi xuống hố. Lần này ta đi cẩn thận, chắc không sao đâu.

- Cậu thôi đi. Lần này mà sai là chết thật đấy. – Conan nói nhẹ nhàng nhưng giọng có gì đó lo sợ.

Genta toát mồ hôi:

- Ý câu là sao?

- Cậu có biết “chu sa” trong “ngập trong chu sa màu đỏ” là gì không?

Genta và Mitsuhiko lắc đầu. Tadao trả lời:

- Chu sa là loại khoáng vật màu đỏ, được y học cổ truyền Trung Quốc coi là một thành phần cực kỳ quý hiếm. Nghe thì có vẻ như báu vật, nhưng anh chưa hiểu nó liên quan gì tới cái bẫy tiếp theo.

Conan giải thích:

 - Chu sa được sử dụng để sản xuất thủy ngân lỏng. Hay nói cách khác, thủy ngân là một phần của chu sa. Mà thủy ngân kết hợp với vàng thì…  - Đúng rồi, hỗn hống! 

- Hỗn hống là gì?

- Nó có ăn được không?

- Cậu đừng có dại mà ăn thử. – Conan lắc đầu – Hỗn hống là hợp kim của thủy ngân với các kim loại khác. Thời xưa người ta sử dụng phương pháp hỗn hống, nghĩa là lợi dụng tính chất dễ tan của vàng trong thủy ngân để luyện kim hoặc mạ vàng. Rất có khả năng phương pháp này cũng được sử dụng ở mỏ này. Nhược điểm của phương pháp hỗn hống là nó thải ra hơi thủy ngân cực kỳ độc hại.

- Khí độc à…!

- Tóm lại, “ngập trong chu sa màu đỏ” là cái bẫy dùng khí độc. Dù có cẩn thận đến đâu thì chỉ cần hít vào một hơi là đi tong ngay.

Genta mặt tái xanh, im bặt.

Conan chỉ quyển sổ trên tay:

- Chúng ta đành phải giải mật mã này thôi. Ở đây có các màu xanh, vàng đen, đỏ, trắng….

- Ủa? – Mitsuhiko thốt lên.

- Gì thế?

- Tớ có cảm giác đã nhìn thấy mấy màu này ở đâu đó… - Ở đâu? Ở đâu hả? – Conan giục giã.

- Cậu từ từ để tớ nhớ lại đã chứ… A! – Mitsuhiko vỗ hai bàn tay vào nhau.

- Ở đâu nào?

- Ở căn phòng bằng đá dưới miếu ấy. Chỗ đó có con rồng xanh, con chim đỏ, con hổ trắng… Genta và Tadao đồng thanh:

- Đúng rồi, “tứ thần tương ứng”!

- Đây là năm màu sắc trong “thuyết ngũ hành”!

- “Thuyết ngũ hành” là gì ạ?

Tadao trả lời:

- Ở Trung Quốc từ thời xưa đã có quan niệm cho rằng tất cả mọi vật trên thế gian suy cho cùng đều được cấu thành từ năm yếu tố. Theo thuyết này, thì có năm màu sắc chính đại diện cho năm yếu tố đó, trong đó màu vàng nằm ở giữa, còn các màu xanh, đỏ, trắng, đen nằm ở các phương hướng tương ứng lần lượt là Đông, Nam, Tây, Bắc.

- Nó giống màu của những tấm gạch trong căn phòng đá!

Tadao gật đầu đồng tình:

- “Tứ thần tương ứng” cũng được xây dựng dựa theo thuyết này.

 - Chúng ta đã giải được mật mã rồi! Màu trắng chỉ hướng tây, nên ta chỉ cần vào con đường nào đi theo hướng đó… A! – Mitsuhiko bỗng ngưng lại. 

Genta cúi đầu xuống đất, nhìn chằm chằm vào mũi giày.

Mitsuhiko nói tiếp, giọng thay đổi hẳn:

- Tớ quên mất là Genta đã làm rơi la bàn… Giờ làm thế nào tìm phương hướng đây?

- Các cậu đừng lo.

Genta và Mitsuhiko quay lại thì thấy Conan đứng khoanh tay, mỉm cười.

- Chúng ta không cần đến la bàn, bởi phương hướng đã được chỉ rõ trong mật mã này rồi.

- Thế là thế nào?

- Bên này là… - Conan đưa mắt nhìn con đường đằng sau lưng. – Đường chúng ta vừa đi. Tớ có đánh dấu rồi, thấy không?

Đúng là dưới chân Conan có lõi cuộn dây.

- Đây là “tiến lên từ màu xanh”, nghĩa là hướng Đông. Lối đi có hố… - Cậu nhìn sang phải. – Là “đen”, nghĩa là phía Bắc. Biết được hai hướng này rồi thì những phía còn lại dễ quá đúng không?

- Đúng rồi… Đối diện với hướng Bắc là hướng Nam, đường bên trái là “màu đỏ”! Con đường “màu trắng” là đường đối diện với hướng Đông… - Chính xác. Đó là con đường thẳng với đường chúng ta vừa đi. – Conan đưa tay chỉ thẳng trước mặt.

Đường đi lên một chút, rồi lại xuống, cuối cùng trở nên bằng phẳng. Nhóm Conan nhanh nhẹn bước đi. Tất cả đều cảm nhận được đích đến đang ở ngay phía trước… Đột nhiên, lối đi bị ngăn lại. Trước mặt mọi người là một bức tường đá.

- Cụt đường rồi!

- Không phải đâu… Cậu nhìn đi. – Conan chiếu đèn xuống dưới. Ở đó, mặt đất lõm xuống, phiến đá nứt ra một khoảng theo chiều ngang, chỉ đủ để một người lớn cúi người chui lọt. – Chắc chúng ta phải đi qua đây.

Bên trên khe hở là một tấm gỗ nằm ngang, được đỡ ở dưới bởi hai khúc cây, trông giống như một cái kệ gắn vào tường. Trên tấm gỗ có đặt nhiều thứ khác nhau, nào là một tấm thẻ đính tờ giấy đã ố vàng, một cái cốc gỗ, và một cái đĩa nhỏ.

- Cái gì thế này?

- Nó là bàn thờ à? – Mitsuhiko suy đoán.

Conan chỉ tờ giấy:

- Bài vị đấy. Đầu năm ở chùa người ta vẫn phát cái này, cậu nhớ không?

Tadao cầm cái cốc lên:

- Chắc đây là cốc đong gạo. – Anh chỉ dấu hiệu trên mặt cốc. - Ở đây có chữ “vương”. Đây là cốc đong gạo của Koshu, với lượng gạo do Shingen quy định, bằng chứng của thời kỳ Shingen dựng nước.

- Gạo à… Đói bụng quá… - Genta kêu. Cũng đã lâu rồi mọi người chưa được ăn. Ở dưới hầm tối nên không rõ thời gian, nhưng chắc bên ngoài mặt trời cũng sắp lặn rồi.

Conan nhìn cái đĩa con. Trên đĩa có ba dấu vết của thứ gì đó, mỗi dấu có kích thước bằng miếng vàng Koshu… - Có vẻ những miếng vàng ban đầu được để ở đây.

- Vậy chắc chắn ông Yasuharu đã đến được chỗ này.

- Vâng, sau đó ông ấy trở về mà không mang theo số vàng ở bên kia.

- Đằng sau phiến đá này là một gia tài lớn…! – Tadao thì thào.

Conan gật đầu với anh, nhưng cậu lại nghĩ khác: “Đoạn cuối của mật mã… Lẽ nào…” Đúng lúc đó một âm thanh vang lên phá tan bầu không khí yên ắng nãy giờ dưới hầm mỏ.

Tiếng súng.