Tiểu Thuyết Conan: Truyền Thuyết Kho Báu Ở Koshu

Chương 13: C12. Gia tài sánh ngang với vạn ryou vàng một koku gạo



  • Cái gì thế?

- Tiếng súng đấy!

- Nó phát ra từ trong này! – Tadao chỉ vào vết nứt dưới bàn thờ.

Genta và Mitsuhiko thò đầu vào đó. Conan nắm cổ áo hai bạn, giật mạnh về phía sau.

- Cậu làm gì thế hả?

 - Suỵt! – Conan đưa ngón tay trỏ lên miệng. Cậu tắt đèn pin trên đồng hồ của mình và ra hiệu cho mọi người làm theo. Sau đó, cậu nhanh nhẹn tháo nút dây thừng nối mọi người. 

Cả nhóm ngày càng căng thẳng. Genta và Mitsuhiko mím môi, Tadao toát mồ hôi hột. Conan gật đầu với mọi người và chui qua vết nứt trên phiến đá vào trước. Cậu khom người xuống, từ từ tiến lên. Khi đi được vài mét dưới đường hầm đó, cậu nhìn thấy phía trước lờ mờ sáng. Hình như đó là lối ra.

Conan nằm bẹp xuống đất, từ từ thò đầu lên.

Trước mặt cậu là một không gian rộng lớn, không có vẻ gì là hầm mỏ.

Conan thấy gió thổi qua má, bèn nhìn lên. Tường hầm dựng đứng, càng lên cao càng thu hẹp. Trên cùng là một lỗ hổng tạo thành giếng trời. Qua giếng có thể nhìn thấy bầu trời đêm. Ngay giữa miệng giếng là vầng trăng khuyết rọi ánh sáng xanh yếu ớt xuống hầm. “Thì ra trong hầm có lỗ thông hơi lớn thế này, thảo nào cả đường hầm thoáng khí…” Bên dưới giếng trời là một căn hầm rộng lớn, mỗi chiều phải dài gần 20m. Trông cả không gian như một sân vận động do thiên nhiên tạo ra. Ở chỗ rìa giữa tường và sàn có những viên đá được chất đống. Vòng tròn bằng đá đứt đoạn ở một điểm, tại đó có đụn đất đỡ một miếng ván ở trên, và một thứ gì đó trông như nhúm rơm ở cạnh.

Còn trên đống đá ngay đối diện lối vào là… “Ủa? Kia là…” Conan ghi nhớ thứ đó trong đầu, rồi nhìn xuống dưới. Cậu thấy có bóng người, một trẻ em, hai người lớn – một cao, một thấp. Chắc chắn đó là Ai, cùng hai tên Kimura và Tanaka.

Ai vẫn đang đứng, không có vẻ gì bị thương. Có lẽ tiếng súng vừa rồi chỉ là cảnh cáo. Conan khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tanaka gập thân súng vẫn còn bốc khói vào, đổ thuốc súng đã dùng ra. Hắn nạp đạn, rồi lắp lại súng như cũ. Thấy thế, Mitsuhiko ở cạnh Conan thì thầm:

- Conan ơi… - Sao cơ?

- Chỉ cần dọa để tên kia bắn một phát đạn, thì ta có thể tranh thủ thời gian hắn nạp đạn để cứu Ai. Cậu thấy thế nào?

- Không được đâu, nguy hiểm lắm. Với lại, khẩu súng kia… - Conan ra hiệu bằng mắt. – Là loại súng bắn hai phát một lần. Hắn mới chỉ thay đạn cho lần bắn vừa rồi thôi. Thêm nữa, chúng ta không thể chủ quan với tên Kimura được. Cậu xem trên hông hắn có gì kia.

Đúng như Conan nói, trên thắt lưng của Kimura có gài một con dao. Đây là loại dao lớn dùng để đi săn.

- Thế ta làm sao bây giờ?

- Cậu im lặng đi đã.

Conan lần mò tìm nút tăng lực trên đôi giày và suy nghĩ: “Nếu chỉ có một tên thì mình còn xử lý được, đằng này…”. Thêm nữa, kim tiêm gây mê cậu đã dùng khi gặp con lợn rừng. Với giày tăng lực Conan chỉ có thể hạ một tên, chứ không thể tóm gọn hai tên cùng lúc… Kimura châm lửa vào điếu thuốc, nói với Ai:

- Tao hỏi mày một lần nữa… Kho báu đâu?

- Thế thì tôi cũng trả lời một lần nữa… Tôi không biết.

- Không biết à? – Tanaka dí súng vào Ai. – Mày muốn chết phải không? Tao không dọa nữa đâu đấy!

- Mày cứ từ từ. Con nhãi này có vẻ bướng bỉnh, nói chuyện bình thường không nghe đâu. – Kimura nhòm vào mặt Ai. – Cô bé, ta đây cũng không phải loại thiếu suy nghĩ. Nếu cô bé nói cho ta biết vị trí kho báu, ta sẽ trả cô bé về với các bạn… Thêm nữa, nếu có kho báu thật, ta sẽ chia phần cho cô bé một ít về làm quà… Chúng ta cùng hợp tác tìm ra kho báu mà, đúng không? – Hắn cười nham hiểm.

Thấy Ai vẫn im lặng, hắn cho đó là lời từ chối, bèn khẽ gật đầu, nói tiếp:

- Thôi được rồi… Mày chỉ cần nói xem trong quyển sổ đó có gì là được.

- Ở đó có cách giải mật mã dẫn chúng ta đến chỗ này, cả việc có ba miếng vàng trên bàn thờ ở ngoài kia nữa.

- Miếng vàng đó là cái này phải không? – Kimura lấy miếng vàng Koshu trong túi mình ra. – Theo như mật mã thì kho báu không chỉ có ba miếng. Số vàng còn lại ở đâu?

- Tôi đã bảo không biết rồi mà.

- Trong sổ viết thế nào?

- Không viết gì cả.

- Không viết ư?

- Trong đó chỉ ghi “Lấy được ba miếng vàng, phát hiện hang động lớn dưới hầm”, sau đó là… giấy trắng. “Bốp!” Bị Kimura đấm, Ai ngã vật xuống đất. Kimura nắm lấy tóc Ai, kéo mặt cô lên. Trên mặt Ai dính máu.

- Mày đừng có đùa tao… - Haibara!

- Haibara ơi!

Genta và Mitsuhiko quên cả nguy hiểm, xông ra. Conan tặc lưỡi tức tối rồi đành xuất hiện. Sau cậu, Tadao cũng ló mặt ra.

- Bọn mày…! – Tanaka chĩa súng vào những người mới đến. Genta và Mitsuhiko đứng sững lại, giơ hai tay lên.

- Bọn mày bám theo à? Không, chắc không phải đâu. – Kimura ngờ vực.

Tadao trả lời:

- Chúng tôi đã tự giải mật mã để đến tận chỗ này! – Anh nhấn mạnh vào chữ “tự”, giọng có vẻ gì đó đắc thắng.

Kimura cười khẩy, giơ hai tay vẻ coi thường:

- Chà chà, vất vả quá nhỉ. Mỗi tội, như bọn mày thấy đấy, chỗ này trống không. – Hắn ném mẩu thuốc xuống đất, tháo chiếc bao cạnh thắt lưng ra. Lưỡi dao lóe sáng. – Tao đành chôn bọn mày ở đây thay cho kho báu vậy. Được chôn ở ngôi mộ hoành tráng thế này, chắc bọn mày cũng không còn gì phải phàn nàn chứ? Đầu tiên là con bé con này.

Kimura dí dao vào cổ Ai. Genta và Mitsuhiko hoảng hốt kêu không thành tiếng.

- Khoan đã! – Conan bước lên trước.

- Sao hả thằng nhãi? Mày xin chết trước hả?

- Sao chúng ta không trao đổi nhỉ?

- Trao đổi ư? – Kimura nheo mày.

Conan khẽ nói:

 - Ông hãy thả bạn ấy ra và để chúng tôi thoát khỏi chỗ này an toàn. Đổi lại, tôi sẽ cho các ông biết nơi có kho báu. 

Kimura chớp chớp mắt rồi cười lớn:

- Ha ha, thằng này còn bé mà được lắm! – Hắn quay lại vẻ mặt nghiêm nghị, chĩa dao vào Conan. – Tao không có thời gian chơi trò tìm kho báu với mày. Mày chọn đi, muốn chết bằng súng hay bằng dao?

Genta và Mitsuhiko đứng hai bên Conan lên tiếng:

- Đây không phải là trò chơi!

- Đúng thế! Conan là người đã giải gần hết mật mã tìm kho báu đấy!

- Thế cơ à… Mày nói sẽ chỉ cho bọn tao biết chỗ có kho báu, nhưng vấn đề là kho báu có tồn tại đâu? Con bé này bảo trong sổ không còn viết thêm gì, chắc là nói thật… - Kimura liếc Ai.

Ai im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào Conan. Conan khẽ gật đầu như muốn nói “cứ để tớ”. Cậu quay lại Kimura:

 - Chắc cậu ấy nói thật đấy… Vì ông Yasuharu người sở hữu cuốn sổ, đã không giải được đoạn mật mã cuối cùng. 

- Cái gì?

- Thế là thế nào? – Tadao cũng thắc mắc.

- Trước khi mất tích, ông Yasuharu đã nói với con gái mình là chị Sayuki như thế này: “Cuối cùng ta đã tìm thấy nó, chỉ cần một chút nữa thôi là nó sẽ thuộc về ta!” Từ “nó” ở đây chắc chắn là chỉ kho báu. Thứ mà ông ấy đã tìm thấy là ba miếng vàng. Ông ấy nói “chỉ cần chút nữa” là vì vẫn chưa hoàn toàn giải xong mật mã.

- Chưa giải xong ư? Mày nói cái gì thế, trong sổ lão ta viết hết rồi mà!

- Ông có nhớ câu cuối cùng của mật mã không?

- Câu cuối cùng… - Kimura vội vàng lấy tờ giấy ghi mật mã trong túi ra.

Cùng lúc đó, Conan đọc câu cuối trong quyển sổ tay:

- “Và kho báu phía trước, là gia tài sánh ngang với vạn ryou vàng một koku gạo”… Ông nghĩ câu này có ý nghĩa gì?

- Ý nghĩa gì nữa… Rõ ràng là nó nói nếu giải được mật mã thì sẽ có được số vàng khổng lồ hoặc rất nhiều gạo… - Kimura lẩm bẩm thành tiếng. Cạnh hắn, Tanaka nhìn đồng bọn với ánh mắt lạ lùng. Có vẻ Kimura đã hoàn toàn bị cuốn theo lời nói của Conan.

Tadao cãi:

- Không phải… Ở đây có từ “sánh ngang”, chứng tỏ kho báu tìm được phải có giá trị tương đương với một vạn ryou vàng, hoặc với một koku gạo mới đúng chứ.

- Thì cũng có nghĩa là gia tài lớn cả thôi.

- Không phải. – Conan lắc đầu. – Bởi câu này có nghĩa kho báu chứ không phải là vàng, cũng không phải là gạo.

- Không phải vàng cũng không phải gạo ư?

- Lời giải của mật mã là thế này: Kho báu nằm ở đây có giá trị rất lớn.

- Mày nói vòng vo gì từ nãy thế hả?! – Kimura sốt ruột.

Conan vẫn bình thản:

- Ông có thấy lạ không? Một vạn ryou vàng và một koku gạo là hai thứ khác nhau hoàn toàn, mà lại được đem ra đặt cạnh nhau… - Một koku là khoảng bao nhiêu?

- Tớ chỉ nhớ mẹ bảo một go là một cốc gạo… - Genta nói với Mitsuhiko.

Tadao đáp:

- Ngày xưa một go là đơn vị đo lượng gạo một người ăn hết trong vòng một năm. Quy đổi ra đơn vị hiện đại thì một go bằng 180gam. Go mà người Nhật dùng bây giờ là một cốc, chỉ bằng một phần nghình của go ngày xưa.

- Thế thì nhiều nhỉ!

- Nghe nói ngày xưa gạo đắt lắm, theo như một tài liệu thì một koku gạo phải dùng một ryou vàng mới mua được. Thời Shingen, gạo là thu nhập chủ yếu nên đắt là đúng thôi… - Thế thì làm sao?! – Kimura quát. Tanaka giật mình, chĩa lại nòng súng về phía nhóm Conan.

Conan bước lên một bước như không hề nhìn thấy khẩu súng trước mặt.

- Tôi nói rồi, mật mã này không chỉ giá trị mà chỉ một thứ khác.

- Thứ khác nào?

- Một vạn ryou vàng và một koku gạo có điểm chung… - Conan ngưng lại một lúc rồi mới nói tiếp. – Ông có biết 180gam gạo bây giờ nặng khoảng bao nhiêu không?

Kimura câm như hến. Genta và Mitsuhiko rõ ràng là không biết gì. Tadao cũng nghiêng đầu nghĩ ngợi.

- 150kg, vì một go hiện nay bằng 150g. – Ai trả lời. Kimura và Tanaka kinh ngạc nhìn cô.

- Cậu giỏi đấy, Haibara.

- Đương nhiên.

Conan gật đầu, tiếp tục:

- Đúng như Haibara nói, một koku gạo nặng 150kg. Còn một vạn ryou vàng… - Đúng rồi! Một ryou vàng, nghĩa là một miếng vàng Koshu, nặng 15g. Một vạn miếng như vậy sẽ nặng 150kg! – Tadao gần như hét lên.

- Đó chính là đáp án. – Conan gật đầu chắc chắn. – Lời giải của mật mã là thế này: Để có được kho báu, cần một khối lượng gì đó tương đương với 150kg.

- Phải làm gì với 150kg đó? – Kimura giờ đã bình tĩnh trở lại. Hắn có vẻ tin hơn vào khả năng suy luận của Conan. Nhưng ngược lại, sự bình tĩnh đó cũng làm vẻ hiểm ác trên gương mặt hắn tăng lên gấp bội… Conan chỉ bức tường phía trên đầu Kimura:

- Ông có thấy màu mảng tường kia khác hẳn xung quanh không?

Kimura cẩn thận dí con dao sát cổ Ai rồi mới quay lưng lại. Trên bức tường đối diện lối vào, có một mảng tường cách đống đá dưới chân khoảng một mét với màu sắc hơi khác màu tường xung quanh.

- Mày canh chừng bọn nhóc. – Kimura ra lệnh cho Tanaka rồi chạy lại gần mảng tường. Càng tiến gần, hắn càng thấy đúng là màu mảng tường khác thật, như thế có nghĩa một tảng đá loại khác được lắp vào đó.

- Kho báu ở trong này à? – Kimura dùng dao cậy, nhưng bức tường trơ ra.

Conan cười:

- Con dao đó vô dụng thôi. Ông phải dùng 150kg đúng như trong mật mã kia.

Kimura quay lại, mặt tối sầm:

- … Là sao?

- Phải có cái gì đó làm vật nặng. Bằng chứng là… - Conan chỉ đụn đất phía bên tay phải. Thấy Kimura nhìn thấy nhúm rơm đặt ở đó rồi cậu nói tiếp. – Chắc thứ kia ngày xưa là một cái túi làm bằng rơm. Người ta cho gạo hoặc cát vào để làm vật nặng. Trên đụn đất kia lại có một tấm ván, như thể được làm để đỡ cái gì đó… - Ờ, tao hiểu rồi. – Kimura ngắt lời. – Chỉ cần đặt cái gì nặng 150kg lên đó là được hả.

- Đúng thế, làm như vậy là… Tất cả im lặng, nhưng ai cũng hiểu cùng một điều. Mật mã đã được giải một cách trọn vẹn, và cánh cửa dẫn đến kho báu đang nằm phía trước.

- Nhưng… - Kimura quay lại giữa hầm, chậm rãi nói. - Ở đây làm gì có vật nào nặng 150kg? Túi rơm kia thì trống rỗng… Conan im lặng. Kimura nheo mắt:

- Mày nghĩ gì thế hả?

- Dễ thôi. Ông chỉ cần để bọn tôi lên đó là được.

Ở trong hầm có bốn đứa trẻ con, gộp lại khoảng 90kg. Tadao người khá gầy, chỉ khoảng 60kg. Tổng cộng vừa tròn 150kg.

- Thế nên ông để bạn ấy qua đây. – Conan chỉ Ai. – Không có bạn ấy làm sao đủ 150kg được.

Kimura nghĩ ngợi một lúc rồi cười nham hiểm, hất hàm ra hiệu cho Tanaka.

- Đại ca để nó đi thật à?

- Ờ, thả nó ra đi… Nhưng đừng có chủ quan đấy.

Tanaka gật gật đầu, đẩy lưng Ai. Ai chạy lại chỗ Conan. Nòng súng của Tanaka di chuyển theo Ai và dừng lại trước mặt Conan.

Mitsuhiko và Genta lo lắng hỏi han bạn:

 - Haibara! 

- Cậu có sao không?

Ai mỉm cười:

- Tớ vẫn ổn mà… Yoshida thế nào?

- Ayumi cũng an toàn rồi, cậu đừng lo.

Conan nhìn chằm chằm vào khẩu súng đang chĩa vào mặt mình, nói:

- Thế là tốt rồi.

- Hỏi han nhau đủ rồi đấy. – Tanaka nhắc nhở.

Kimura nhìn Conan, rồi liếc về phía đụn đất ở góc hầm.

- Được rồi, bọn tôi đi đây.

Conan chậm rãi bước về phía đụn đất. Ngay trước khi đến nơi bỗng Conan trượt chân.

- Úi! – Vừa khuỵu gối xuống đất cậu vừa nhanh nhẹn chỉnh nút tăng lực trên giày lên mức cực đại. Đôi giày thể thao nhấp nháy ánh điện.

- Gì thế hả?

- Không có gì. – Conan đứng dậy, đi tiếp. – Mọi người leo lên đây đi.

Cậu đứng lên tấm ván đầu tiên. Tiếp theo đó, Genta, Mitsuhiko và Ai leo lên. Cuối cùng, Tadao rút cả hai chân lên tấm ván. Có cảm giác miếng ván lún xuống.

Từ trong tường vang lên tiếng chuyển động nặng nề. Có vẻ như mặt đất cũng đang rung chuyển.

Kho báu được chôn giấu từ thời Shingen nay chuyển mình thức tỉnh sau hơn bốn trăm năm ngủ yên…