Tiểu Thuyết Conan: Truyền Thuyết Kho Báu Ở Koshu

Chương 14: C13. Kho báu được tìm thấy



  • Cái gì thế!?

- Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Genta và Mitsuhiko nép sát vào nhau. Ai vẫn điềm nhiên quan sát xung quanh.

- Có gì đó hay ho sắp xảy ra rồi! – Tadao phấn khích.

Kimura và Tanaka cũng hào hứng chẳng kém.

- Ha ha, thằng nhóc nói đúng thật!

- Đại ca, sắp tìm thấy rồi đấy!

Conan vẫn không rời mắt khỏi hai tên đó, tay cậu lần sờ nút trên thắt lưng.

Khi tiếng va chạm ngớt dần, thì một âm thanh khác lại vang lên, lần này nghe như tiếng hai vật nghiến vào nhau.

Két… Két… Tiếng động phát ra từ những mảnh tường khác màu.

Két… Két… - Đại ca ơi… - Cùng với tiếng gọi của Tanaka, Kimura quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh.

Chúng tiến lại gần phiến đá.

 - Cuối cùng, kho báu cũng thuộc về… 

BÙM!

Tảng đá văng ra ngoài.

- Cái…?

Từ trong lỗ hổng phun ra một lượng nước lớn, nhanh chóng làm ngập cả căn hầm, làm Kimura và Tanaka loạng choạng.

Conan đá mạnh vào quả bóng vừa bắn ra từ nút phóng trên thắt lưng.

Vù!

Quả bóng xé ngang không khí, trúng vào mặt Tanaka. Hắn làm rơi súng, chìm nghỉm xuống nước, mất dạng.

- Vào! – Genta và Mitsuhiko cổ vũ.

Nhóm Conan rời chỗ đứng trên tấm ván, chạy về phía cửa hầm.

Một bàn tay từ dưới nước thò lên nắm lấy cổ chân Conan. Cùng với tiếng nước bắn, Kimura xuất hiện. Con mắt thấp thoáng qua tóc mái ướt sũng của hắn đỏ lên vì tức giận. Trông Kimura như một con quỷ hiện hình. Hắn giơ con dao lên, cắm thẳng xuống. Nhưng con dao chỉ sượt qua đầu mũi Conan.

Kimura bỗng khuỵu gối xuống đất. Thì ra Mitsuhiko đã ôm cả hai chân hắn từ phía sau.

- Genta ơi!

- Ừ! – Genta xuất hiện sau lưng Mitsuhiko, nhảy lên lưng Kimura.

- Hự… - Bị đè nặng bất ngờ, hắn luống cuống làm rơi con dao.

Conan nhặt dao lên, chĩa thẳng vào mặt Kimura:

- Giờ thì sao đây?

Kimura lườm Conan một lúc. Khi thấy Tadao nhặt được khẩu súng săn lên và tiến lại gần, hắn mới chịu cúi đầu.

Dòng chảy dần không còn mạnh nữa. Nước lúc nãy đổ ra như từ một đường ống ngầm bị hỏng, thì nay chỉ còn là một cái thác nhỏ, rồi cuối cùng ngừng hẳn. Nơi phiến đá rơi ra giờ là một cái lỗ trống hoác. Một dòng nước nhỏ rỉ ra từ miệng lỗ.

Nước làm ngập căn hầm, mặt nước phản chiếu ánh trăng ở trên rọi xuống. Trông căn hầm như một bể bơi trong nhà thình lình xuất hiện dưới lòng đất.

 - Hay quá… - Genta thốt lên, nói đúng ý nghĩ của tất cả mọi người ở đó. Nhóm Conan đang tập trung trước cửa hầm, nơi nước không chạm tới được. Kimura và Tanaka cũng ở đó, chúng bị trói chặt trong lớp dây thừng. Sau lưng chúng là Tadao lăm lăm khẩu súng săn trên tay. Hai tên này có vẻ đã đầu hàng, nên chỉ cúi đầu không nói gì. Tanaka sau khi được cứu khỏi bị chết đuối thậm chí còn có vẻ mặt biết ơn. 

- Chuyện gì vừa xảy ra thế?

Conan trả lời:

- Khi 150kg được đặt lên tấm ván kia, thì “cái nút” của ống nước ngầm được tháo dỡ. Tớ nghĩ đụn đất đó có mối liên hệ gì với bức tường nên mới làm được như vậy… Đúng như anh Tadao nhận xét, thật đáng kinh ngạc khi một thứ hiện đại như thế này tồn tại từ thời Chiến Quốc.

- Thế cái lỗ kia không phải tình cờ được mở… - Nó đã có ở đó từ trước rồi, và được ngụy trang bằng đống đá.

- Ê, nhóc. – Có tiếng trầm trầm phát ra. Kimura ngẩn đầu lên. – Nói cho ta biết một điều được không?

- Ông hỏi gì?

- Mày biết trước là nước sẽ phun ra từ cái lỗ hả?

- Ừm.

Kimura lẩm bẩm “Biết ngay mà” rồi nói tiếp:

 - Mày biết thế nên mới bày ra trò trao đổi để lừa bọn tao phải không? 

- Đúng rồi. – Conan gật đầu. – Chỗ nước chảy ra được bít bằng một tảng đá. Nếu mở được “cái nút”, nước sẽ tràn ra với lực rất mạnh, làm phân tán tư tưởng của các ông, tạo cơ hội cho chúng tôi.

- Mọi việc xảy ra theo đúng ý mày hả?

- Cũng có lúc nguy hiểm lắm chứ. – Conan nhìn bạn mình. Genta và Mitsuhiko nhe răng cười đáp lại.

- Nhưng… Ta không hiểu. – Kimura cựa quậy thân hình bị trói để quay sang Conan. Mắt hắn nhìn thẳng vào mặt cậu bé đứng trước mình. – Tại sao… Tại sao mày lại biết được nước sẽ trào ra chứ? Trong mật mã có viết gì như vậy đâu! Với lại, rốt cuộc kho báu nằm ở đâu chứ?

Conan không trả lời thẳng vào câu hỏi đó mà đưa mắt nhìn xuống mặt nước.

- Ông nhìn thứ nước này, mà không thấy nó khác nước ngầm bình thường sao.

Nghe Conan nói, mọi người cũng nhìn theo. Gió thổi từ giếng trời xuống làm mặt nước khẽ gợn sóng. Nước không có màu gì đặc biệt, thỉnh thoảng trông có vẻ trắng trắng, nhưng trời tối nên cũng không rõ lắm.

- Ủa? – Mitsuhiko khẽ kêu lên. – Thứ nước này… Bốc hơi à?

Đúng là trên mặt nước có làn hơi mờ mờ. Mitsuhiko chạy lại, thử cho tay xuống nước.

- Ối! – Cậu bé vội vàng rụt tay lại. Lần này cậu chỉ đưa một ngón tay xuống. Khi quay lại, gương mặt Mitsuhiko sáng rỡ. – Conan, đây là nước nóng, như nước tắm ấy!

- Ừ nhỉ… - Kimura nhìn quần áo ướt nhẹp của mình. – Thảo nào lúc nãy ta thấy nong nóng.

Genta kéo gấu áo lên, dùng tay quạt.

- Genta, cậu vô duyên thế! – Mitsuhiko nhăn mặt.

Genta mặc kệ, chun mũi:

- Cậu có thấy mùi gì lạ không? Cứ như có thức ăn thiu ấy… - À, hidro sunfua đấy. – Ai nói.

- Hidro…?

- Công thức hóa học cuả nó là H2S. Đây là hợp chất của hidro với lưu huỳnh, một loại khí độc không màu, có mùi trứng thối.

- Khí độc à? Toi rồi!

- Với nồng độ thấp thế này thì không sao đâu.

Mitsuhiko dường như nhớ ra điều gì đó.

- Mùi này tớ từng ngửi thấy ở… suối nước nóng! Lần đi tắm suối nước nóng với cả nhà vừa rồi, tớ nhớ có mùi giống thế này… - Suối nước nóng ư? – Tadao bỗng kêu lên.

Conan quay lại ngước nhìn anh:

- Chắc anh Tadao hiểu ra rồi đúng không?

Tadao không trả lời Conan mà lẩm bẩm một mình:

- Suối nước bí mật của Shingen… - Anh thất thần, khuỵu gối xuống đất.

Trừ anh ra, mọi người đều nhìn chằm chằm Conan. Cuối cùng, Mitsuhiko hỏi:

- Conan, cậu cho bọn tớ biết “suối nước bí mật” là gì đi?

- Cậu đừng nóng ruột. “Suối nước bí mật” là… Conan chậm rãi giải thích.

Đội quân của Shingen ngày xưa không hề chùn bước trước kẻ thù nào, nhưng cũng không ít binh lính bị thương. Kẻ thù của Shingen thường hoảng sợ khi thấy số lính bị thương chỉ vài tháng sau là lại khỏe mạnh như cũ. Họ cho rằng đội quân của Shingen toàn là quái vật.

Nguyên nhân giúp binh lính hồi phục nhanh như vậy hóa ra là do suối nước nóng. Từ xưa Shingen đã phát hiện ra công dụng tuyệt vời của phương thuốc này, và dùng nó để chữa chạy cho quân của mình.

Dĩ nhiên, ông không thể công bố rộng rãi cách chữa bệnh đắc lực này được. Shingen giữ bí mật về nguồn nước nóng này, và chỉ dùng nó để xây dựng quân đội của mình.

Về sau, phương thuốc ấy được người đời truyền tụng là “suối nước bí mật”.

- Núi vàng ở Koshu đã cung cấp của cải cho dòng họ Shingen, là nơi bắt nguồn của hệ thống nước, giúp mùa màng tươi tốt. Đây lại là nơi có nguồn nước nóng kỳ diệu chữa bệnh cho đoàn quân. Vì thế, đối với Shingen, suối nước nóng ở đây là báu vật sánh ngang với vàng và gạo. – Conan kết thúc.

Kimura giờ đã phục hẳn:

- Thảo nào trong mật mã viết kho báu sánh ngang với vàng, với gạo… - Đúng thế.

Conan giang tay trước hồ nước nóng trong hầm.

- Đây chính là kho báu bí ẩn được kể trong truyền thuyết ở làng Kurofuchi này.

Genta chưa gì đã cởi quần áo, nhảy ùm xuống nước. Cậu ngụp xuống rồi bơi qua bơi lại, làm nước bắn tung tóe.

- Dưới này thích lắm!

Conan vẫy tay với bạn rồi quay sang Ai:

- Cậu có muốn tắm thử không? Nước nóng có lưu huỳnh tốt cho sắc đẹp lắm đấy.

- Còn lâu… Tớ đây là con gái đấy nhé. – Nói thế nhưng Ai cũng vốc nước rửa vết thương trên mặt, rồi ngồi xuống, ôm đùi. – Mà sao lại có câu chuyện kia nhỉ… - Câu chuyện nào cơ?

- Chuyện những người thợ mỏ bị giết để che giấu số vàng ấy.

- Ừm… Mật mã này chắc là do Shingen hoặc người của ông để lại cho con cháu sau này. Còn việc giết người chỉ để che giấu suối nước nóng thì tàn ác thật… - Conan nhìn mặt nước bốc hơi nghi ngút. – Nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết, chưa chắc chắn là đúng hay sai… Tới nghĩ bi kịch của những người thợ mỏ làm việc ở đây đã bị bóp méo đi một chút.

- Bi kịch gì?

- Hầm mỏ là môi trường làm việc rất khắc nghiệt, thường xuyên tiếp xúc với đá lở và khí độc. Không cần đến hai thứ đó thì người thợ mỏ cũng rất dễ bị bệnh ở hệ hô hấp do thiếu không khí, nên tuổi thọ không cao… Có thể việc này đã bị người ngoài truyền miệng, rồi cuối cùng thành ra câu chuyện bị sát hại hàng loạt kia… - Có thể… - Ai vốc nước lên một lần nữa. – Dù sao thì “kho báu” trong lành này cũng hơn nhiều thứ vàng vấy máu những kẻ tham lam… - Ha ha ha! – Kimura bỗng cười lớn. Conan và Ai quay phắt lại. Hắn nhổ nước bọt xuống đất. – Hay quá là hay! Ta tin vào truyền thuyết, bị lừa bởi mật mã, để dẫn xác đến đây, cuối cùng lại phát hiện ra kho báu chỉ là nước nóng! Thật mất thời gian của ta, và của thằng kia nữa.

Hắn đưa mắt nhìn một người.

Tadao trông vẫn bơ phờ, đờ đẫn nhìn Genta và Mitsuhiko đang chơi đùa dưới nước. Môi anh run run, khẽ chuyển động, hình như đang lẩm bẩm gì đó:

- Kho báu… Đây là… kho báu sao… Kimura lại quay sang Conan:

- Nhóc… Nói cho ta một điều cuối cùng.

- Gì?

- Mày là ai?

Conan đứng dậy, mỉm cười:

- Tôi là Edogawa Conan, thám tử.