“Này, cậu không sao chứ? Con quỷ đã bị chặt đầu nên mọi chuyện ổn rồi. Ể! Tay trái cậu vẫn đang chảy máu kia kìa, mau mau lấy cái này ấn chặt miệng vết thương đi!”
Nói xong, người thanh niên lấy một mảnh vải sạch ấn vào bàn tay không cầm thanh katana của chàng trai kia.
Người thanh niên mặc một bộ quần áo màu đen giống như quân nhân, cổ đứng và có vẻ chỉ hơn chàng trai kia một hoặc hai tuổi mà thôi. Dưới mắt trái của anh có hai vết sẹo sâu, chắc là bị thương cũng đã lâu lắm rồi.
“…Con quỷ kia sẽ chết vì bị chặt đầu ư?”
“Cậu đi diệt quỷ mà đến cái này còn không biết hả? Sao cậu vẫn còn sống tới giờ được vậy, đúng là kì tích!”
Người thanh niên trông có vẻ rất kinh ngạc, sau đó anh dùng một mảnh vải sạch khác lau đi vết máu của con quỷ đang dính trên thanh katana của mình rồi mới tra vào vỏ sau đó ngồi phịch xuống gần Sanemi.
“Sao máu vẫn còn chảy nhỉ, bộ không còn cách gì sao? Buộc vải trên miệng vết thương liệu có được không ta? Để tôi giúp cậu nhé!”
Người thanh niên lấy ra một cuộn băng vải từ túi quần của mình. “Đưa cánh tay ra đây ” rồi khéo léo buộc chặt miếng vải trên miệng vết thương—
“Đó là cậu làm, phải không?” – Người thanh niên nhìn Sanemi hỏi.
“Cậu đã giết chết một con quỷ mà bản thân lại không phải là một thợ săn quỷ, còn dùng cách linh tinh lộn xộn như thế nữa. Sao cậu liều lĩnh thế? ”
Đôi mắt của Sanemi chạm vào ánh mắt của người thanh niên. Đôi mắt ấy trong suốt giống như có thể nhìn xuyên thấu mọi tâm tư của người khác vậy.
Sanemi vội vàng nhìn sang chỗ khác, lầm bầm:
“…… Tôi chỉ muốn giết hết những con quỷ gớm ghiếc đó.”
“Ra là vậy.”
Thanh niên đáp lời, không hề bận tâm đến mối hận thù sâu sắc qua lời nói của Sanemi.
“Nhưng nếu cậu cứ tiếp tục làm như hôm nay, sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết đấy, biết không?”
Anh nói với một giọng vô tội.
“Sử dụng cách đó sẽ không giết được quỷ đâu.”
“Gì?”
Sanemi trừng mắt, nhìn người thanh niên kia với ánh mắt giận dữ.
Băng bó xong người thanh niên đứng dậy, chìa tay phải ra nói:
“Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một “dục thủ*”. Nếu muốn tiêu diệt loài quỷ thì trước hết cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn bây giờ đã. “
Người thanh niên nở một nụ cười sảng khoái, vô tư khiến Sanemi không khỏi cảm thấy ngây ngẩn.
Đó là lần đầu tiên trong đời Shinazugawa Sanemi gặp được một kiếm sĩ đến từ Sát Quỷ Đoàn- Kumeno Masachika—
**********
“Sanemi! Cậu lại bị thương à!?”
“……Phiền phức!”
Trước cửa nhà, Masachika đang đợi Sanemi trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng khi anh nhìn thấy vết thương trên vai Sanemi, Masachika ngạc nhiên một lúc lâu, đôi mắt anh nhướng lên vì tức giận. Sanemi khó chịu nói:
“Sao mày lại ở đây?”
“À, tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ về ấy mà. Nghe Kasugaigarasu nói cậu cũng đang trên đường về nên tôi tính đợi cậu rồi hai đứa mình cùng ăn một bữa cho ra trò. Sanemi này, cậu đừng nghĩ trong người có “máu hiếm” mà làm liều đấy nhá! Không phải tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần là đừng tự làm bản thân bị thương sao?”
“Liên quan quái gì đến mày!”
Sanemi tặc lưỡi. Anh không muốn ở đây dây dưa thêm một phút nào nữa, bây giờ anh chỉ muốn bò lên giường và ngủ thôi, tại sao lại đụng trúng con người phiền phức này vậy.
(Lần nào hắn cũng bí mật phục kích mình….Rốt cuộc thì hắn muốn làm gì đây?)
Sanemi tính phớt lờ Masachika và đi thẳng vào nhà, nhưng Masachika đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh.
“Đi, đến Trang viên Hồ Điệp!
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Đến đó để trị thương chứ làm gì nữa! Cậu chuẩn bị tinh thần nghe Kochou-san mắng đi. ”
“Đừng có làm loạn nữa!!”
Sanemi trừng mắt nhìn Masachika. Cho dù là Kakushi hay các thành viên khác, kể cả những thợ săn quỷ cấp cao hơn cũng phải thu mình lại trước sự hung hãn của Sanemi. Thế nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Masachika.
“Tôi thực sự nghiêm túc đấy! Không phải là trò đùa như mọi khi đâu.”
“Đã nói không liên quan gì đến mày rồi! Kumeno!”
“Cái gì mà chuyện này không liên quan đến tôi? Còn nhớ hồi cậu mới gia nhập Sát quỷ đoàn không, tôi là người giới thiệu dục thủ cho cậu đấy nhé, mà ông ấy còn là sư phụ của tôi, theo vai vế cậu còn phải gọi tôi một tiếng Sư huynh.”
“Đừng có mà gọi tai một cách tùy tiện như vậy. Gì mà Sanemi này, Sanemi nọ chứ, phiền vãi. ”
“Vậy tại sao cậu không gọi tôi bằng tên đi? Làm thế chẳng phải là hoà nhau sao? Ma~sa~~Chi~ka — gọi một tiếng thử đi xem nào!”
“Đừng có giỡn mặt với tao!”
Sanemi bực tức muốn hất tay Masachika ra, nhưng Masachika vẫn giữ chặt lấy tay Sanemi không chịu buông. Cuối cùng cả hai xảy ra xô xát, đang lúc đánh nhau, Sanemi vì mất máu quá nhiều mà bất tỉnh nhân sự. Lúc tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trên giường trong Trang viên Hồ Điệp luôn rồi.
***********
“Anh lại tự làm mình bị thương nữa..”
“Kệ tôi.”
Trong phòng điều trị, Kochou Kanae ngồi trước mặt anh, lông mày khẽ nhíu, khuôn mặt đầy vẻ bối rối.
“Mặc dù vết thương cũ còn chưa lành hẳn từ nhiệm vụ lần trước nhưng tôi vẫn sẽ tháo băng ra để không bị nhiễm trùng. Còn nữa, mặt anh sưng vù ra kia kìa, suýt chút nữa phá tướng luôn!”
Kanae nói xong liền lấy thuốc sát trùng lau miệng vết thương, Sanemi tránh ánh mắt của cô, giọng nói mang theo vẻ trào phúng:
“Làm gì có quỷ nào, chính là tên khốn Kumeno đó chứ ai, hừ.”
Sau khi nghe Sanemi kể hết mọi chuyện diễn ra trước đó, Kanae thở dài.
“Anh đừng làm Kumeno-san lo lắng nữa là được.”
“Hả? Lo lắng làm cái khỉ gì, ai thèm, là tự hắn thích vẽ chuyện đấy chứ! Bị cái gì đâu không!” -Sanemi cao giọng.
Đừng để bị thương, đừng giết quỷ một cách liều lĩnh, cậu đã ăn gì chưa? Hôm nay cậu có hòa hợp với những người còn lại trong đoàn không thế? Này Sanemi, đã tắm rửa chưa? Đừng có nhìn chằm chằm vào người khác như vậy? Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi mà mỗi lần trông thấy anh, Masachika có thể nói ra không sót một chữ. Còn nữa, lúc nào cái tên tọc mạch đó cũng lởn vởn trước mặt anh, bộ hắn ta không có việc gì để làm hay sao, đúng là phiền muốn chết mà.
“Chả biết là Sư huynh thì đều thế hay như thế nào nhưng mà tôi thấy phiền. “
Sanemi tặc lưỡi, cả người toát ra vẻ bực bội, đột nhiên tay Kanae nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay anh.
“Vậy chúng ta hãy làm thân với nhau nhé, đừng buồn bã khó chịu như thế này nữa. Được không?”
“…”
Cô ghé sát lại gần anh, nở nụ cười dịu dàng, cả người Sanemi lập tức cứng đờ, những lời phản bác đã chuẩn bị sẵn không biết vì sao lại không thể nói ra, thôi thì tạm thời cứ thuận theo người con gái trước mặt này vậy. Trong khi anh quay mặt đi, Kanae nhanh chóng băng bó vết thương cho anh một cách khéo léo và thuần thục.
Từng cử chỉ đều rất dịu dàng. Sự quan tâm tỉ mỉ của cô truyền đến anh một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc, tựa hồ như cơn mưa nhỏ ngấm từng chút, từng chút một vào miệng vết thương khô cằn như đất lâu ngày thiếu nước của anh, khiến cơn đau dường như được hòa tan, rồi từ từ biến mất, không còn một vết tích.
(Ấm áp thật đấy….)
Người mẹ đã mất của anh cũng có bàn tay ấm áp và dịu dàng như thế, Sanemi đột nhiên nghĩ tới…
“Kumeno-san rất lo lắng cho anh đấy, Shinazugawa-san.”
Kanae vừa dùng một chiếc kim dài mảnh khâu lại vết thương đã được sát trùng vừa nói:
“Bởi vì anh quá tốt bụng chứ sao.”
“Hả?!”
Sanemi giật mình từ trong hồi ức tỉnh lại, anh nhếch mép, đáp lời:
“Tôi? Tốt bụng hả? Ở chỗ nào vậy? Tôi không hề tốt đẹp gì đâu, chỉ có tên Kumeno ngốc đó quá tốt thôi.”
Nghe những lời lạnh lùng của Sanemi, Kanae chỉ khẽ nhún vai. Cô nhìn Sanemi một lúc lâu, đôi mắt như đang muốn nói gì đó, song cuối cùng, cô vẫn im lặng. Kanae đặt một miếng gạc sạch sẽ lên vết thương đã được khâu cẩn thận rồi quấn băng vải để cố định.
Tại căn phòng điều trị gọn gàng này, Sanemi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc hòa lẫn với hương thơm của hoa tử đằng—
Lúc Sanemi rời khỏi phòng điều trị, Masachika đang trò chuyện cùng với một kiếm sĩ diệt quỷ khác ở hành lang.
(Tên này đang đợi mình đó à..?)
Nhìn thấy Masachika đang đứng đợi mình, Sanemi cảm thấy thật phiền phức và bực bội. Anh nên làm gì để cho người đàn ông này nhận ra rằng anh đang rất rất khó chịu nhỉ? Sanemi bắt đầu suy nghĩ chuyện này một cách nghiêm túc.
Người nói chuyện với Masachika là một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn. Từ diện mạo đến kẹp tóc hình con bướm, ồ, hình như đó là em gái của Kanae, Kochou Shinobu. Việc có người thân là em gái ruột cùng trở thành Kiếm sĩ diệt quỷ cũng được coi là hiếm có ở đây.
Anh nghe nói rằng họ đã chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị quỷ giết hại ngay trước mắt, nhưng cũng may, chị em họ được Nham Trụ giúp đỡ và cuối cùng cả hai đều trở thành kiếm sĩ. Chỉ có một điều mà Sanemi không thể hiểu nổi, Kanae cô ấy đang làm cái quái gì vậy? Anh thật sự không hiểu Kanae đang tính cái gì, nhưng Sanemi không thể tưởng tượng được việc để cho người thân yêu nhất của mình trở thành kiếm sĩ giống như anh. Nếu thằng em trai Genya của anh mà xin vào Sát quỷ đoàn, anh sẽ tuyệt đối không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra. Anh sẽ nghĩ mọi cách có thể để chặn Genya lại. Ngay cả khi anh phải đánh bầm dập nó thì cũng phải làm. Chỉ cần mình anh bước lên con đường đẫm máu này là đủ.
“—Vì tiếng sáo của Nham trụ đại nhân quá ồn ào, bà lão sống gần đây không thể chịu đựng được nữa rồi. Nghe đâu bà ấy cầm chổi rượt ổng qua mấy con phố lận.”
“Phhh…phụt, haha, khụ khụ. ”
Sau khi nghe Shinobu nói, Masachika bật cười. Nhưng rồi họ nhanh chóng nghiêm túc trở lại.
“… Himejima-san thực sự có hứng thú với âm nhạc như vậy à.”
“Bất ngờ lắm phải không? Mặc dù vẻ ngoài của ổng có hơi…. Ừm nhưng mà ổng thực sự cuồng mèo luôn đó. Nhất là lúc nhìn Nham Trụ chơi với mèo ý, khuôn mặt của mấy con mèo sẽ như này nè— ”
(Bọn họ đang nói gì thế?)
Mặc dù sau những nhiệm vụ thì ai cũng sẽ trở về cuộc sống bình thường, cơ mà hình như hai người đó đã quá thoải mái rồi thì phải.
Sanemi phát cáu.
“—Ồ, Sanemi. Cậu điều trị xong rồi này.”
Masachika phát hiện Sanemi đã đứng đó nãy giờ và giơ tay vẫy vẫy anh. Shinobu yên lặng quan sát hai người, sau đó nói:
“Tôi có việc phải đi tìm chị hai rồi, đi trước nhé.”
Shinobu gật đầu nhẹ chào Sanemi, bước qua anh và tiến vào phòng điều trị.
Masachika nghiêng người vui vẻ nói:
“Mọi người đều lo lắng cho cậu đấy, cho nên đừng để bị thương nữa, được không? Trông cậu là lạ à nghen? Mặt cậu đỏ như cà chua chín ý, không sao chứ? ”
“Câm miệng.”
Sanemi dùng vai đẩy Masachika đang cười toe toét rồi quay lưng bỏ đi.
“Này — chờ tôi với ~~” Masachika đuổi theo mà không có một chút tức giận nào.
Thấy người kia có vẻ không bận tâm, Sanemi càng cáu hơn.
“Lúc nãy tôi đang nói chuyện với Shinobu-chan về Nham Trụ ấy. Các trụ cột thực sự rất mạnh. Họ không chỉ có sức mạnh mà còn rất đáng tin cậy nữa. “
Masachika bám sát sau Sanemi, nói với vẻ đầy ngưỡng mộ: “Họ tuyệt vời thật.”
Khổ nỗi Sanemi chỉ nghe được cái đoạn nói về sáo sủng với mèo gì đó mà thôi.
(Tuyệt vời cái con khỉ!)
Anh chế giễu ai kia.
“Tôi hy vọng cũng có thể trở thành Trụ cột trong tương lai. Sanemi, cậu có muốn như vậy không? ”
Đối mặt với Masachika đang nói không ngừng, Sanemi quyết định phớt lờ anh ta.
“Hay là chúng ta đánh cược xem ai trở thành Trụ cột trước đi!”
Không đợi Sanemi đồng ý, Masachika tự mình quyết định đặt cược.
“Hừm — thế này thì sao. Ai trở thành Trụ trước sẽ được người kia chiêu đãi một bữa thật hoành tráng. Soba mãi thì hơi chán, hay là chọn lẩu bò nhé? Đậu phụ mềm mềm nấu cùng nước lẩu, thêm cả thịt bò nữa, ngon quá xá luôn….. ”
Masachika say sưa nói ra những tưởng tượng của mình. Sự kiên nhẫn của Sanemi cuối cùng cũng bị thổi bay sạch sẽ, anh lạnh lùng nói: “Tao không quan tâm.”
Masachika nhìn anh rất lâu, Sanemi lại càng mất kiên nhẫn hơn.
(Chậc chậc chậc… thằng cha này vẫn thích chọc ghẹo người ta lắm kia mà…)
Tại sao tên này lại liều mình giết quỷ như thế? Ngay từ đầu anh đã không cảm thấy chút thù hận nào với quỷ của Masachika. Mỗi lần nghĩ đến điều này, Sanemi lại cảm thấy khó chịu gấp bội.
“Tại sao? Sao cậu không muốn trở thành Trụ cột vậy? Nếu thành trụ cột á, tôi cam đoan là các cô gái theo đuổi cậu thành đàn luôn. “
“Vậy thì tôi càng không muốn làm trụ cột.”
“Sao cậu lạ đời thế nhờ, có ai lại từ chối giao lưu với mấy cô gái xinh đẹp, thùy mị đâu chứ? Hay đầu cậu đụng vào chỗ nào nên hỏng rồi? “
“Cmm.”
Sanemi khó chịu đến mức dừng bước, mọi thứ về người đàn ông này khiến anh tức giận giống như ấm nước đang sôi sùng sục vậy.
“Cmn rốt cuộc là mày muốn gì? Suốt ngày lải nhà lải nhải sau lưng tao, tao chịu mày đủ rồi.”
Sanemi tức giận trừng mắt, Masachika cũng dừng bước. Masachika nhìn Sanemi với ánh mắt mất mát.
“Nghe này, Sanemi. Cậu không được dễ dàng rút lui như thế, với cả cậu đang đánh giá thấp bản thân rồi đó. Bây giờ chưa có cô gái nào theo đuổi cậu thôi, chứ đâu có phải là sẽ không bao giờ có đâu. Một ngày nào đó, chắc chắn sẽ có một người con gái thấy được mặt tốt đẹp của cậu. Tự tin lên, đừng bao giờ bỏ cuộc khi chưa bắt đầu, nghe chưa?”
“Hả?”
“Cố gắng hết sức nhá.”
Masachika vui mừng vỗ vai Sanemi một cái đau điếng. Sanemi gần như điên lên vì tức giận.
Sanemi lạnh lùng gạt đôi tay của Masachika đang đặt trên vai mình ra.
“Cái đó không vô nghĩa như cậu nghĩ đâu.”
“Điều quan trọng nhất của cậu chính là tận hưởng cuộc sống của bản thân đấy!”
Masachika lắc đầu, nói tiếp:
“Là một Kiếm sĩ diệt quỷ, cái chết theo sát chúng ta như một cái bóng. Nhưng mà có rất nhiều đồng đội của chúng ta đã có người yêu, ừm, trong đó, có cả những người đã yên bề gia thất nữa nha. Ví dụ như Âm Trụ này, ổng có tận ba người vợ xinh đẹp lận. Nghe rõ chưa? Nhiều lắm đúng không? Ba người, ba người đó! Còn tôi thì có một người là đủ rồi. Một người thực sự yêu tôi và tôi yêu…. ”
“Tao chỉ muốn giết nhiều quỷ hơn thôi.” – Sanemi lạnh lùng đáp lại – “Sống không phải để hưởng thụ”.
Kể từ khi Sanemi tự tay giết người mẹ đã hóa quỷ, anh gần như đã từ bỏ cuộc sống của một con người. Lý do anh có thể sống đến giờ phút này chính là lòng căm thù không bao giờ nguôi ngoai với lũ quỷ – một trái tim đầy thù hận.
Dù vậy, nếu anh có một giấc mơ, thì đó dành cho người em trai duy nhất còn sống của anh.
Anh hy vọng rằng Genya có thể có một cuộc sống bình thường, yêu một cô gái bình thường và họ sẽ sống một cuộc sống bình đạm, hạnh phúc với nhiều đứa trẻ. Và để bảo vệ giấc mơ hạnh phúc này, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Anh muốn tự tay loại bỏ tất cả những con quỷ đe dọa cuộc sống hạnh phúc của em trai anh.
Ai quan tâm chỉ có một cái đầu đâu chứ. Anh sẽ dùng đôi bàn tay này để xé toạc cổ họng của con quỷ ấy. Ngoài điều đó ra, anh không cần bất cứ thứ gì khác.
“Nếu mày hiểu, thì biết đường mà xéo đi. Để tao yên.”
“…….…”
Masachika cụp mắt xuống, im lặng.
“Tôi hiểu rồi.”
Sau đó lại nói:
“Tôi hiểu mà.”
Trông anh khá nghiêm túc.
Cuối cùng thì con hàng này đã chịu từ bỏ rồi à? Sanemi khịt mũi tỏ vẻ khinh khỉnh.
Đột nhiên Masachika nắm lấy cánh tay của Sanemi.
“Mày làm cái….”
“Đi ăn Ohagi thôi.”
“Hả?!”
“Tôi bao cậu bữa này, cho nên ăn thỏa thích đi. Sau khi ăn một núi Ohagi, tôi chắc chắn rằng cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn đó? ”
“Mày bị ngu à?! Thật nực cười!! ”
“Được rồi, cả trà xanh cũng bao luôn.”
“Đó không phải là vấn đề! Hơn nữa, tại sao tao phải ăn Ohagi?! ”
“Lúc nãy, tôi tình cờ thấy cậu ăn Ohagi. Đừng giấu nữa, đấy là món khoái khẩu của cậu phải không? Lâu lắm mới thấy cậu ôn hòa hiếm có như lúc ấy, tôi khẳng định cậu mê Ohagi. “
“Đừng có mà theo dõi tao! Ghê vãi!!”
Trong khi bị “tiền bối” lôi kéo một cách thô bạo, Sanemi giận dữ gầm lên sau lưng Masachika.
Đột nhiên…
“……Tôi biết.”
Masachika lầm bầm. Giọng điệu của anh nhẹ nhàng đến kì lạ. Giọng nói đó dịu dàng đến mức yếu đuối; không giống như được phát ra từ miệng của người đàn ông này. Sanemi nhận ra được sự thay đổi dù chỉ rất nhỏ, anh đã từ bỏ việc trả đũa.
Masachika cũng buông tay Sanemi ra và dừng bước.
“Những vết thương mà cậu phải chịu, đau lắm, sâu lắm đúng không? Nhưng mà-“
Anh tiếp tục nói, đầu không ngoảnh lại.
Chữ “滅” (diệt) trên áo in trên lưng anh khẽ run lên.
“Tôi không mong cậu từ bỏ cuộc sống của chính mình. “
“………”
Masachika quay đầu lại và mỉm cười. Nụ cười đó….. không hiểu sao Sanemi lại cảm thấy người đàn ông trước mặt mình đang khóc.