Tiểu Tình Ca Tần Ca

Chương 15



Lữ – Mèo máy màu hồng

“Em cái gì mà em? Một tí xíu lợi nhuận thôi mà con lại tính toán thế à?” Tần Tư Đình chưa nói hết câu, bác hai đứng bên cạnh đã ngứa tai nhảy ngay vào.

Tần Tư Đình: “…”

“Vất vả lắm Thời Đạt mới về nước, hợp đồng đầu tiên đã chọn Tần Thị, nói thế nào thì nhà họ Tần cũng phải giúp đỡ chứ.” Bác hai không hề nể mặt cứ thể quở trách: “Bác nhìn thấy Niệm Niệm lớn lên, bây giờ chỉ mười mấy phần trăm lợi nhuận đó sao mà so được với giao tình hai nhà được hả.”

Thời Niệm Ca: “…”

Bác Hai, bác nói gì cũng đúng hết.

“Niệm Niệm à, lợi nhuận cứ theo ý con đi, thằng cháu này của bác không có đầu óc kinh doanh, đây là hạng mục đầu tiên của nó ở Tần Thị, sau này trong quá trình hợp tác cháu nhất định phải để ý đến nó, lỡ như nó làm không được con cứ mắng nó cho bác, dứt khoát không được mềm lòng.” Bác hai tần đang quay sang tủm tỉm cười với Thời Niệm Ca, giọng nói dịu dàng: “Bác hai giao nó cho con đấy.”

Tần Tư Đình: “…”

“Vâng ạ, theo ý bác hai.” Thời Niệm Ca mặt không đổi sắc: “Bác hai nói đùa rồi, con nghe danh cậu chủ nhà họ Tần ở đại học y, con tin là khả năng kinh doanh của anh ấy cũng giỏi như vậy.”

“Hà hà.” Bác hai đang đợi chính là câu này, ông cười tít mắt lại, vội vàng dặn dò tiểu Hà nhanh chóng đóng dấu hợp đồng.

“Trong lòng bác/em* hiểu là được.” Tần Tư Đình nhận lấy bản hợp đồng, đặt bút ký, nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ như người, anh âm thầm nở nụ cười.

*Mình không chắc chỗ này Tần Tư Đình nói ai

Thời Niệm Ca vén một sợi tóc bị rơi xuống lên, nhìn sang người đàn ông, không hé nửa lời.

“Đương nhiên rồi.” Bác hai vui vẻ: “Bác lăn lộn trên thương trường trước con vài chục năm đấy!”

Bầu không khí thoáng chốc im lặng.

“Ký xong rồi, con có thể đi chứ?” Tần Tư Đình đặt bút xuống, cầm áo khoác đang vắt trên ghế lên, lạnh lùng đứng dậy.

“Không dùng bữa à?” Bác hai ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cứ nói là phải mổ ngay à.”

“Phải chuẩn bị nữa.” Tần Tư Đình thản nhiên, tìm đại một lý do, dẫn theo trợ lý ra khỏi đó.

“Cứ thế để một mình Niệm Niệm ở đây à?” Bác hai giận không chỗ trút: “Thằng bé kia con đứng lại cho bác!”

“Tổng giám đốc Tần.” Thời Niệm Ca nãy giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên nói một câu, sau đó cô nói tiếp: “Xin hỏi con có thể…”

“KHông thể.” Giọng nói trầm thấp, bóng dáng ở cửa phòng không hề quay lại cũng chẳng dừng chân.

Tần Tư Đình rời khỏi phòng tiệc.

“Bác hai Tần.” Thời Niệm Ca hơi xấu hổ, giọng nói hơi nhỏ: “Theo như con biết từ đây đến bệnh viện trung tâm Hải Thành mất một tiếng rưỡi đi xe, nếu như không ngại, con có thể lái xe đưa bác sĩ Tần đến đó không?”

“Hả?” Bác hai Tần hơi kinh ngạc: “Thằng nhỏ này lỡ hẹn mà con không giận hả?”

“Không sao đâu bác hai.” Thời Niệm Ca khéo léo trả lời, nở nụ cười xán lạn, đôi mắt lấp lánh: “Lúc trước con theo học đại học y, cho nên vẫn luôn kính trọng nghề bác sĩ… con thấy tổng giám đốc Tần vội như thế, cho nên con định giúp chút sức lực nhỏ bé.”

“Ra vậy, vậy con đi đi, nhớ chú ý an toàn… Không biết tối nay thằng nhóc kia ăn trúng cái gì, được Niệm Niệm bằng lòng đưa nó đến bệnh viện.” Bác hai Tần cười hề hề, hai mắt sáng rỡ, ra hiệu bằng ánh mắt cho trợ lý bên cạnh tiễn Thời Niệm Ca ra ngoài.

“Niệm Niệm, lần sau gặp lại nhé… thằng cháu này của bác hơi nhạt nhẽo, nếu sau này nó có chỗ nào không chu đáo con đừng để bụng nha.” Bác hai đi ra đến cửa vẫn dặn đi dặn lại.

“Vâng ạ, con đi trước đây.” Thời Niệm Ca lễ phép, sau đó dặn Văn Kha đưa bác hai Tần về nhà, cuối cùng nhanh chóng đi theo trợ lý đến bãi đỗ xe.

Trông thấy xe đậu trước cổng khách sạn chờ Tần Tư Đình, Thời Niệm Ca bất chấp hình tượng, sốt sắng chạy về phía người đàn ông, lúc này hơi thở của cô hơi gấp.

 

Tần Tư Đình, em đưa anh đi.”

“Không cần.”

NGười đàn ông thản nhiên cong khóe môi lên, chẳng buồn bỏ lại cho cô một ánh mắt, gằn từng chữ một.

“Em đưa anh đi, bác hai dặn rồi.” Thời Niệm Ca không thèm quan tâm, tiếp tục nói, giọng nói kiên quyết vô cùng.

Người đàn ông không động đậy, cũng không trả lời.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com

Một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, ngay sau đó trợ lý trẻ bước xuống xe.

“Tổng giám đốc Tần, bác hai Tần vừa gọi điện dặn tổng giám đốc Thời sẽ đưa anh đi.” Không để người đàn ông trước mặt kịp phản ứng, tiểu Hà đã nhanh chóng đưa chìa khóa cho Thời niệm Ca, cúi đầu rồi quay đầu.

Tiếp đến là…

Chạy cho nhanh.

Cậu có ngốc đâu, rõ ràng hành động này sẽ chọc điên tổng giám đốc Tần, nhưng mệnh lệnh của đổng sự Tần cũng không thể không nghe, vì sự an toàn của cái mạng nhỏ này, cậu chỉ có thể làm đến thế này thôi. Tổng giám đốc Tần cố gắng đừng giận nhé, cậu vẫn muốn đi làm tiếp, hu hu hu.

Năm phút trước.

“Đổng sự Tần.” Trợ lý tiểu Hà vừa định lên xe đã nhìn thấy chú hai đi đến.

“Tiểu Hà, cậu đưa chìa khóa cho Niệm Niệm, để con bé chở Tần Tư Đình đến bệnh viện.” Bác hai cười gian.

“Hả… đổng sự Tần, hình như tổng giám đốc Tần không thích tiếp xúc với người lạ, chiều nay anh ấy ngồi trong phòng làm việc mặt lạnh lắm, có lẽ tâm tình không tốt… làm vậy e là không ổn…”

“Hừ, cứ làm như tôi nói, tôi thấy ấy mà, con bé Niệm Niệm tính cách rất tốt, dịu dàng đằm thắm, hơn nữa hình như có ý với Tư Đình, thằng cháu này của tôi không còn nhỏ nữa, đến tuổi rồi.”

“… Đổng sự Tần à, tôi hơi sợ.” Tiểu Hà khóc không ra nước mắt, vừa chịu áp lực từ bác sĩ Tần, bây giờ còn phải tự đi tìm cái chết, không phải đang tự ép mình đi vào đường cùng đây sao…

“Cậu ngốc à, cứ trực tiếp thẩy chìa khóa cho con bé rồi bỏ chạy là xong.” Bác hai bỏ lại một câu, khinh thường nhìn cậu trợ lý trẻ đang run cầm cập trước mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tôi không cần biết, cậu không cần nói gì hết. Bằng không, nếu như cậu làm hỏng chuyện tốt này của cháu tôi, để thằng nhóc đó không thể kết hôn trước ba mươi tuổi, tôi sẽ tính món nợ này lên cậu đấy.”

“…” Bây giờ cậu từ chức còn kịp không, dù sao thì đằng nào cũng chết…

Thời Niệm Ca giơ xâu chìa khóa liên, bước đến vị trí điều khiển, tâm tình phơi phới.

“Đi thôi, bác sĩ Tần.” Cô không quan tâm người đàn ông bên kia đang mặt này mặt nọ thế nào, Thời Niệm Ca tự mở khóa.

Mở cửa, bước lên xe.

“Á.” Đột nhiên, một lực rất lớn giữ tay cô lại, nhấc nửa người cô vừa chui vào xe ra ngoài, thuận tay đóng luôn cửa xe.

“Ầm.” Cửa xe vừa mở đã bị người ta đóng sầm lại.

“Anh sao thế! Tần Tư Đình, buông tay ra, em đau…” Chưa nói xong, Thời Niệm Ca giống như nhận ra chuyện gì đó, bật cười khanh khách.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com