Tiểu Tình Ca Tần Ca

Chương 16



Lữ – mèo máy màu hồng

Thời Niệm Ca cứng nhắc quay đầu lại, đột nhiên rơi vào một ánh mắt sâu không thấy đáy.

Người đàn ông vẫn duy trì động tác vừa rồi, bàn tay đặt trên cánh cửa, tay kia giữ lấy tay cô gái, hơi cúi người xuống.

Cô bị đụng vào vào xe nên hồ đồ rồi phải không.

Thời Niệm Ca hơi nhăn mặt, cô cảm thấy khó chịu với cái nhìn chăm chăm của Tần Tư Đình.

“Anh … nằm chặt quá em bị đau.” Thời Niệm Ca nghe thấy giọng nói của mình, nhỏ như muỗi, lại mềm mại như suối.

“Sao lại quay về.” Giọng nói của Tần Tư Đình rất thấp vang lên bên tai cô, anh không hề buông lỏng cánh tay.

“…” Thời Niệm Ca thoáng nhìn người đàn ông, cô hơi chột dạ, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

“Em… Muốn tìm lại anh…” Lạc Lạc cũng cần có ba.

“Nhưng mà em cảm thấy anh sẽ không tha thứ cho em, cho nên… nên, buông tay.” Thời Niệm Ca lí nhí nói những lời từ đáy lòng.

Cô thừa nhận, ở trước mặt Tần Tư Đình cô mãi mãi không thể nói dối, nói dối là một loại tội ác.

Ánh mắt u ám cô quạnh của người đàn ông dán chặt lên khuôn mặt Thời Niệm Ca, dương như chẳng nghe thấy cô gái trước mặt nói gì cả.

“Được rồi, em nói xong rồi.” Thời Niệm Ca cố gắng rút tay ra, muốn thoát ra khỏi sự giam cầm của người đàn ông, không ngờ Tần Tư Đình lại dễ dàng buông tha, lùi lại hai bước.

Người đàn ông đứng cách cô độ một thước, im lặng.

Tảng đá trong lòng rơi xuống,  lời đã nói ra rồi, cho dù hối hận, cũng chẳng thể nuốt lại.

Cô khẽ xoa xoa cánh tay bị nắm chặt, chóp mũi Thời Niệm Ca hơi cay cay, dường như có thứ gì đó đang len lỏi, cô đơn trống vắng.

Tần Tư Đình không nói gì cả.

Anh không hề trả lời.

Anh phớt lờ cô.

Tại sao không nói gì cả, vì sao cứ đứng nhìn cô chằm chằm, nhưng lại không chịu lên tiếng.

Thời Niệm Ca hơi căng thẳng, nỗi mất mát và tủi thân vây lấy cô, từ trong cơ thể lớn dần lên, từng chút một xâm chiếm lý trí.

“Anh có ca mổ phải không? Không quấy rầy anh nữa, em ở đây cũng phiền, chi bằng em…” Thời Niệm Ca hít một hơi, cố gắng không phát ra âm mũi, giọng nói trôi chảy.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com

Phải chạy trốn, nhanh chóng đến một nơi mà không ai biết.

“Thời Niệm Ca.” Tần Tư Đình lạnh lùng mở miệng, gằn từng tiếng: “Tình yêu của em thật rẻ rúng, tôi đang nghi ngờ chín năm trước em có thật sự yêu tôi không.”

“…”

“Không phải muốn một câu trả lời ư? Tôi sẽ trả lời câu hỏi em ôm ấp năm năm rồi.”

“…”

“Không thể nào.”

“…”

Thời Niệm Ca ngước mặt lên nhìn anh, người đàn ông đã dời tầm mắt, khó khăn nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của cô gái trước mặt, lực tay không mạnh không nhẹ, vừa vặn chừa ra được một khoảng không gian để mở cửa xe.

“…” Thời Niệm Ca loạng choạng một chút rồi mới đứng vững bên cạnh, mở to mắt nhìn Tần Tư Đình mở cửa xe rồi đóng lại, hai tay siết chặt, không biết phải làm sao.

Con đường tối thui bỗng chốc sáng lên, đèn sáng đến mức khiến đôi mắt đau nhói.

Anh muốn đi, anh phải đi rồi.

Lý trí đứt đoạn, chiếc xe thương vụ lùi lại một đoạn, đột nhiên Thời Niệm Ca đuổi theo đuôi xe.

“Tần Tư Đình…” Cô nghe thấy giọng nói nức nở của bản thân, cơ thể không ngừng run rẩy: “Đừng bỏ em, anh đừng vứt bỏ em.”

“Á.” Dây giày đột nhiên bị đứt, Thời Niệm Ca lảo đảo rồi ngã về phía trước.

“Thời Niệm Ca!” Tiêu Lộ Dã bất lực chạy đến đỡ lấy cơ thể mỏng manh của người con gái: “Em không cần chân nữa hả? Em vừa bị tai nạn xong thì đừng cậy mạnh nữa, có phải định đi khập khiễng rồi mới vừa lòng không?”

Tối nay Tiêu Lộ Dã đi ăn với ba mình, anh vừa ra khỏi khách sạn đã nhìn thấy Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình đứng bên đường, anh đứng dựa vào một chiếc xe gần đó rồi hút thuốc quan sát, không ngờ tên họ Tần kia dứt khoát quẳng Thời Niệm Ca lại rồi lái xe đi.

Còn con nhóc ngu ngốc này… cứ thế chạy theo.

“Không cần anh quan tâm, anh đi đi.” Thời Niệm Ca cố sức đẩy Tiêu Lộ Dã ra, chân cao chân thấp tập tễnh đi đến một góc tối ngồi xuống.

“Anh không hiểu, rốt cuộc em yêu tên kia bao nhiêu, ngay cả mạng sống cũng không cần nữa?” Tiêu Lộ Dã nhìn thấy cô không sao, bàn tay cũng thả lỏng, chậm rãi đi theo sau, mặt quay sang hướng khác, nhăn tít lại, không nói gì nữa.

Ở một chỗ khác… một chiếc Bentley đột nhiên sáng đèn, chạy ra ngoài khách sạn.

“Anh đi đi, để em một mình yên tĩnh đã.” Thời Niệm Ca cúi đầu, cơ thể run rẩy, cổ họng khô khốc, giọng nói cũng khàn đi.

“Được rồi, em đừng động đậy, anh đi kiếm hai chai nước.” Tiêu Lộ Dã nhìn thấy dáng vẻ không thèm  quan tâm đến anh của Thời Niệm Ca, không nói nhiều lời, anh quay người lại sải bước đi.

Bàn tay Thời Niệm Ca trượt dài trên bắp chân, ánh mắt ngẩn ngơ.

Đầu óc rối tung, chỉ toàn ba chữ Tần Tư Đình, nghĩ đến phát đau.

Hơn hết là sự mất mát, cộng thêm tủi thân, nhưng chẳng biết phải tủi thân từ đâu.

Là phải một mình nuôi nấng Lạc Lạc, hay là một tay chống đỡ tập đoàn Thời Đạt, cô chẳng biết nữa.

Nhưng vào giờ phút này, đôi giày da của người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

“Em không uống, anh gọi xe giúp em.” Thời Niệm Ca không ngẩng đầu lên, cô tưởng Tiêu Lộ Dã quay lại, lập tức đứng lên, mắt cá chân đau buốt.

“Á.”

Điều bất ngờ nhất là, cơ thể cô được ôm lấy, trong khoảnh khắc ấy cơ thể nhẹ bẫng khiến Thời Niệm Ca bất giác ôm chặt vai của người đàn ông.

Cô hơi hoảng loạn, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông.

“Tần Tư Đình…” Sao anh lại quay lại rồi… không phải anh chạy xe đi rồi sao.

Tần Tư Đình không để tâm đến biểu cảm của cô gái trong lòng mình, anh sải chân đi về chiếc Bentley cách đó không xa, cơ thể căng ra, mím môi không lên tiếng.

Bệnh viện trung tâm Hải Thành.

Buổi tối bệnh viện không có nhiều người, ngoại trừ đèn phòng cấp cứu, những tầng khác đều hạn chế bật đèn.

Tần Tư Đình đậu xe xong, anh bước xuống xe, vòng ra ghế sau, vươn tay ra.

“Không cần, em tự…” Thời Niệm Ca nhích nhích về phía cửa xe, cô định bước xuống.

Người đàn ông vẫn không thèm để ý đến cô, không cho cô cự tuyệt, một tay giữ chân cô, một tay đặt ở eo, không cần dùng quá nhiều sức, vẫn có thể nhấc bổng cô ra khỏi xe, rồi dùng đầu gối đóng cửa xe lại.

“…”

Từ tầng một đến tầng mười sáu, Thời Niệm Ca chỉ dám cúi gằm xuống, cố gắng dùng bờ vai rộng của người đàn ông để giấu khuôn mặt của mình đi, tránh đi những ánh mắt ngỡ ngàng và mờ ám của điều dưỡng đang ngồi ở bàn trực.

“Bác sĩ Tần, sao tối nay anh lại đến, không phải tối nay bác sĩ Chu trực à?” Điều dưỡng lầu mười sáu kinh ngạc trước sự xuất hiện của Tần Tư Đình.

Chỉ là cô càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy… cô gái trong lòng bác sĩ Tần.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com