Lữ – Mèo máy màu hồng
Bên kia.
Trong phòng, quản lý Triệu đang vã mồ hôi ra sức ‘thuyết trình’ về từng chi tiết tuyệt đẹp của thiết kế căn phòng kiểu Nhật này, và mọi người vô cùng hiếu kỳ.
“Quản lý Triệu, thiết kế hòn non bộ này tỉ mỉ thật, cái suối nhỏ này, hành lang gỗ này, tôi muốn đem hết về phòng làm việc của mình.”
Tư Loan Nguyệt đứng bên cạnh Tần Tư Đình, thường giúp quản lý giải thích, cũng khen ngợi ông ấy, thỉnh thoảng lén nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, hơi lộ ra nụ cười e thẹn vô cùng động lòng người.
“Ha ha ha, đúng thật là đẹp quá, cô Tư nói chí phải!” Quản lý Triệu gật đầu phụ họa theo câu nói của cô chủ nhà họ Tư, sau đó cung kinh nhìn về phía Tần Tư Đình, thắt lưng to bè khẽ khom xuống, vẻ mặt nịnh nọt: “Tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Thời, đây là khu thiết kế theo kiến trúc Nhật của chúng tôi, hai vị thấy có vừa lòng không?”
Người đàn ông không nói gì, căn phòng lúc này vô cùng yên tĩnh.
Trong gian phòng không có lấy một tiếng động, giờ phút này hình như hơi trống trải, giống như thiếu đi chút gì đó.
Đột nhiên, góc phòng vang lên một giọng nữ rất nhỏ.”
“Ối, hình như không có tổng giám đốc Thời ở đây…” Một trợ lý ở bên cạnh nhìn thấy trước, giống như là đã tìm kiếm rất lâu rồi: “Rõ ràng vừa rồi tôi còn thấy cô ấy ở ngoài cửa mà.”
Tần Tư Đình nghe vậy, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đảo một vòng quanh khu làm việc không lớn không nhỏ, không nói gì cả.
“Hử? Sao tổng giám đốc Thời lại vắng mặt?” Quản lý Triệu nghi hoặc, ánh mắt cũng bắt đầu tìm kiếm trong ngoài, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng Thời Niệm Ca.
“Vừa rồi tôi còn định nói chuyện với tổng giám đốc Thời về khu làm việc cho nghệ nhân Tây Hồ… Cả đoàn người cùng đi đến, theo lý thì mọi người vào đây hết mới phải…”
“Hình như không thấy trợ lý Hà luôn…” Trợ lý trẻ kia lại đảo mắt một lượt, phát hiện Hà Hạo cũng biến mất.
“Chắc họ có việc gì đó…” Trợ lý kia khẽ nói.
“Hừm, mọi người đều ở đây, còn có chuyện gì khác? Cô Thời này không biết tôn trọng ai cả!” Nghe thấy câu nói của trợ lý, Tư Loan Nguyệt nhất thời không vui, giận dỗi buông lời: “Người đòi đi xem khu làm việc là cô ta, bây giờ người không thấy mặt mũi đâu cũng là cô ta. Rốt cuộc cô ta có để nhà họ Tư chúng tôi vào mắt không, chuyện nhỏ thế này cũng không hiểu, đúng là một đứa không có mẹ mà…”
“Cô Tư…” Quản lý Triệu lập tức không dám thở mạnh, dè dặt nhìn sắc mặt đã sa sầm của trợ lý Văn.
Cô chủ nhà họ không biết tiết chế lời nói, không suy nghĩ gì cả, muốn gì nói đó, không nể nang ai.
Xong rồi, đắc tội với tập đoàn Thời Đạt rồi.
“Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai à?” Bị nhắc nhở, Tư Loan Nguyệt lại càng không vui, gằn giọng, nhướng mày lên, giống như một con khổng tước ngoa ngoắt, giọng nói chói tai, thái độ ngạo nghễ: “Ai chẳng biết chủ tịch tập đoàn Thời Đạt bị tai nạn bỏ mình nhiều năm về trước, hết cách mới để một Thời Niệm Ca chưa học xong đại học tiếp quản. Theo tôi thấy ấy hả… bây giờ Thời Đạt chuyển về quốc nội, chẳng qua Thời Niệm Ca ở bên Mỹ kinh doanh không nổi nữa, cho nên mới gấp gáp vội vàng về nước định cứu vớt tên tuổi!”
“Cô Tư.” Trợ lý Văn Kha từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng đứng phía sau lúc này đột ngột lên tiếng, giọng nói nghiêm túc, mang theo lời cảnh cáo: “Bất kể tập đoàn Thời Đạt thế nào, giá trị thương mại của nó cũng cao hơn nhà họ Tư rất nhiều, cô Tư nói vậy là do không hiểu chuyện hay do đố kị vậy. Người không biết còn tưởng cô là con nhóc vắt mũi chưa sạch, xuyên tạc sự thật, nói càn nói bậy đấy!”
Định bắt nạt Niệm Niệm nhà anh à, có anh ở đây, không có cửa.
“Anh!” Tư Loan Nguyệt vừa nghe vậy, giận đùng đùng, lưỡi líu lại, muốn bắt bẻ nhưng không nói được, dứt khoát đá thúng đụng nia: “Vậy thì sao? Thời Niệm Ca không có mẹ chính là không có mẹ, không học xong đại học chính là không học xong đại học, nông dân mãi mãi là nông dân, mãi mãi không lên hàng danh giá được!”
“Cô Tư.”
Căn phòng ồn ào đột nhiên im bặt, mọi người quay sang nhìn người đàn ông cao quý đứng bên phải.
Tần Tư Đình vốn lười biếng đứng dựa vào tường, lúc này thẳng lưng lên, cười cợt.
Người đàn ông thản nhiên cong môi lên, khóe miệng mang theo nhiều suy tư, ánh mắt ảm đạm, dừng một chút, giọng nói trầm thấp tiếp tục vang lên: “Cứ ầm ĩ thế này, chi bằng đi ra ngoài đi.”
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Mọi ánh mắt đổ dồn lên cô Tư mồm năm miệng mười.
“Anh Tư Đình…”
Tư Loạn Nguyệt không dám nói nữa, cẩn thận nhìn sang Tần Tư Đình.
Dường như người đàn ông không nghe thấy, đầu mày xinh đẹp hơi nheo lại, ánh mắt đang bình thản sa sầm xuống.
Bầu không khí từ im lặng gần như ngưng trệ.
Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com
Đột nhiên, tiếng mở cửa phá tan sự yên ắng của căn phòng.
“Tổng giám đốc Tần?” Trợ lý Hà đẩy cửa vào, vác trên người đủ loại gấm vóc, trên đầu cũng dính vài sợi tơ cùng màu, cả người hết sức chật vật và hài hước.
“Tổng giám đốc Thời đưa cho tôi những cái này… à… có phải tôi vô không đúng lúc không…”
Giọng nói Hà Hạo bé dần.
Từ khi bước vào cửa anh đã cảm nhận được bầu không khí đóng băng đến cực điểm, nhưng cùng lắm chỉ kéo dài vài giây.
Khi anh vắng mặt đã xảy ra chuyện gì vậy?
…
“Chuyện gì?” Tần Tư Đình ngước mắt lên, liếc mớ vải vóc trên người Hà Hạo, lãnh đạm hỏi.
“À, là thế này, tổng giám đốc Thời vừa rồi cảm thấy không khỏe, cho nên chọn vải trước, bảo tôi cầm đến cho anh xem qua một lượt.” Trợ lý Tiểu Hà vừa nghe xong, lập tức trả lời, nói đúng từng chi tiết một.
“Làm gì có chuyện không khỏe? Kiếm cớ mà thôi, lý với chả do.” Giống như để kiểm chứng việc gì đó, Tư Loan Nguyệt vừa an phận lại sốt ruột chứng tỏ bản thân: “Anh Tư Đình, anh xem, em đã nói người phụ nữ Thời Niệm Ca này rõ ràng quái đản…”
“Cô ấy đâu?”
Lời bỏ ngoài tai, Tần Tư Đình trầm giọng hỏi.
“Tổng giám đốc Thời… vừa tự mình lái xe đi rồi.”
“Đi đâu?”
Vẻ mặt Tần Tư Đình không còn kiên nhẫn.
“Hả… chuyện này thì tổng giám đốc Thời không nói, chắc là, quay về công ty…” Trợ lý Hà thoáng chốc mù tịt.
Đi cũng đi rồi, tổng giám đốc Tần hỏi kỹ thế làm gì.
“Anh Tư Đình, kệ cô ta đi, chúng ta tiếp tục…” Tư Loan Nguyệt không chịu buông tha, ghen tị đến đỏ cả mắt.
Dựa vào cái gì chứ!
Dựa vào cái gì mà cô đeo đuổi ba tháng nay cũng không được anh Tư Đình nhìn lấy một cái, còn người phụ nữ họ Thời kia thì dễ dàng được anh Tư Đình quan tâm nhiều như vậy.
Cô ta thua Thời Niệm Ca ở điểm nào chứ, anh Tư Đình lại cứ một mực bao che cho cô ta.
“Vải này trước mắt cứ như vậy nhé.”
Nghe xong, Tần Tư Đình không muốn nán lại thêm chút nào, liếc mớ vải trên người Hà Hạo, hơi gật đầu, mọi người đờ mặt lục tục ra khỏi phòng, từ đầu đến cuối bỏ lơ cuộc ồn ào bên tai.
Chuyện gì thế này?
Đây là tình huống gì!
Cậu chủ nhà họ Tần và tổng giám đốc tập đoàn Thời Đạt…
Những người xung quanh phát hiện có bí mật gì đó mờ ám ở đây, không dám hó hé, nỗ lực tiêu hóa hết lượng thông tin khổng lồ ngày hôm nay.
Kinh ngạc, sửng sốt, đờ đẫn.
…còn có sự ngưỡng mộ.
Ngoại trừ cô chủ Tư đang cứng ngắc đứng đờ ra một bên.
Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com