Lữ – Mèo máy màu hồng
Hai tuần sau.
“Niệm Niệm, bất kể thế nào hôm nay cô cũng phải cùng tôi đi kiểm tra lại. Bác sĩ Lưu đã gọi đến đây mấy lần rồi.” Văn Kha đè văn kiện Thời Niệm Ca đang đọc lại, vẻ mặt nghiêm túc.
“Văn Kha, tôi biết rồi.” Thời Niệm Ca nhức đầu, bương bút máy trong tay xuống, đang nhìn Văn Kha kiên trì lạnh mặt với cô: “Văn Kha, chân của tôi thật sự không có vấn đề gì cả, vả lại hôm nay nhiều việc thế này, tôi bận lắm, không thể tan làm sớm… Văn Kha, anh yên tâm, để hôm nay tôi hoàn thành xong bản hợp đồng này đã, ngày mai tôi sẽ đi kiểm tra.”
Từ lần cô đến xưởng vải, sau đó cô phát hiện vết thương trên chân của mình đã lành khá tốt rồi, Thời Niệm Ca cảm thấy không cần phải quay lại bệnh viện kiểm tra gì nữa, cô hoàn toàn quên béng lời dặn của bác sĩ, một lòng làm việc. Cho đến mấy hôm nay Văn Kha liên tiếp nhận được điện thoại từ bệnh viện nhắc mới biết Thời Niệm Ca chưa đi kiểm tra lại, chính vì nguyên nhân này nên vẻ mặt anh mới vô cùng cứng rắn, nằng nặc bắt cô hôm nay phải đi kiểm tra cái chân bị thương, Thời Niệm Ca có nói thể nào thì thái độ của anh ấy cũng không mảy may thay đổi.
“Không được, đợi đến khi cô tan làm tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, bệnh viện hoạt động hai tư trên hai tư.” Văn Kha đứng sừng sững ở đó, không mảy may dao động.
“Văn Kha…”
“Không được.”
“Văn Kha, xin anh đấy…”
“Van xin cũng vô dụng.”
“…”
“Được rồi.” Thời Niệm Ca đành phải tiếp tục đọc văn kiện trước mặt, mở miệng chịu trói: “Tối nay tan ca tôi tự đến bệnh viện, anh không cần đưa tôi đi.”
Văn Kha đã nhiều tuổi thế này rồi, không thể để anh ấy mệt mỏi quá độ được, cô nào dám để người ta đưa đi làm nữa.
“Cũng được, khi nào đến bệnh viện bác sĩ Lưu sẽ gọi điện cho tôi, đề phòng cô chạy trốn.” Sau khi có được câu trả lời sắc mặt Văn Kha mới khá hơn, buông phần văn kiện anh đang chặn lại, trả cho Thời Niệm Ca, cười nói: “Người bên cạnh tôi chỉ có cô là cứng đầu nhất, con bé này từ ngày nhỏ đã không chịu nghe ai, mỗi lần muốn làm chuyện gì đó là ôm chân dì Hương nũng nịu, đáng tiếc là dì Hương không có ở đây, tôi lại không giống dì ấy.”
“Ờ…” Thời Niệm Ca ra vẻ gật gù, ánh mắt lanh lợi, nói một câu không ăn nhập gì: “Vậy tôi sẽ đổi lại… ví dụ như, dẫn theo Lạc Lạc đi làm.”
“Lạc Lạc đến cũng vậy thôi, không ai quan trọng bằng sức khỏe của cô.” Văn Kha bị Thời Niệm Ca chọc đến bật người, thò tay gõ gõ lên đầu Thời Niệm Ca rồi đi ra ngoài, không định ở lại lâu: “Cô làm việc nhanh lên, đừng có mà mè nheo, tan làm sớm một chút còn đi kiểm tra… Vừa hay hôm nay bác sĩ Lưu trực ở bệnh viện, đừng để người ta đợi lâu.”
“Ờ…” Thời Niệm Ca cầm văn kiện, nửa bò ra bàn, nửa kéo dài giọng mình, trong lòng như có một dòng nước ấm khẽ chạy qua.
Thật tốt, vẫn còn có Văn Kha và dì Hương ở bên cạnh, quan tâm lo lắng cho cô.
…
Gần đây động tĩnh của Thời Đạt ở trong nước rất lớn, có nhiều hợp đồng đồng thời bắt đầu đi vào sản xuất, dòng tiền trong công ty phải phân bổ, cho nên lúc này mỗi một quyết định của Thời Niệm Ca phải vô cùng cẩn trọng, nếu không sẽ gây ra một vết rạn lớn trong tài chính công ty, gần như thảm họa đối với tập đoàn Thời Đạt.
Sau khi kết thúc cuộc họp của quản lý cấp cao đã là tám giờ tối, Thời Niệm Ca thuận tay khoác áo vào, tay phải vén tóc, sau đó lái xe đến bệnh viện trung tâm.
“Cô bé này rốt cuộc cũng đến.” Nhìn thấy Thời Niệm Ca, bác sĩ Lưu vô cùng vui vẻ: “Không uổng công tôi gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, hôm nay chỉ thiếu gọi thẳng bằng di động.”
“Bác sĩ Lưu.” Thời Niệm Ca khẽ cười, vẻ mặt lành lạnh: “Làm phiền quá, gần đây công ty nhiều việc, cho nên lâu thế này mới đến tái khám.”
“À, không sao, gần đây không chỉ có cô bận đâu, bệnh viện cũng bận lắm đấy.” Bác sĩ Lưu vừa nói vừa tìm bệnh án của Thời Niệm Ca, tiện tay lật vài trang: “À mà này, bác sĩ Tần, gần đây bận việc hợp tác của nhà họ Tần, người nhà cậu ấy gọi điện cho viện trưởng xin nghỉ, mấy hôm nay chẳng thấy đi làm.”
“…”
Thời Niệm Ca: “Có thể là có chuyện gì đó thật…”
Bác hai Tần rất coi trọng lần hợp tác này…
Chẳng lẽ nhà họ Tần muốn Tần Tư Đình tiếp nhận sản nghiệp, cho nên mới xem hợp tác với tập đoàn Thời Đạt là dự án đầu tiên của Tần Tư Đình?
“Cho nên, không cần tìm lý do.” Bác sĩ Lưu nói xong, giống như đang cười với Thời Niệm Ca: “Cô còn trẻ, càng phải hiểu rõ hơn, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
“…”
Cô nên sớm hiểu ra, không nên kiếm cớ trước mặt bác sĩ.
“Vâng, từ này tôi sẽ chú ý, bác sĩ Lưu.” Thời Niệm Ca nhận sai, khiêm tốn nhận lời chỉ dạy.
“Ừm, cùng tôi lên lầu hai mươi hai làm kiểm tra đi, chụp CT cũng ở lầu hai mươi hai, khoa xét nghiệm bên dưới nghỉ rồi.” Bác sĩ Lưu cầm theo bệnh án đi ra ngoài trước, Thời Niệm Ca lẽo đẽo theo sau, hai người nói chưa được vài câu đã đến lầu hai mươi hai.
Buổi tối ngoại trừ khoa cấp cứu cần chụp CT cho bệnh nhân, còn lại không có quá nhiều việc. Từ lúc đi vào đến khi đi ra khỏi tầng hai mươi hai Thời Niệm Ca chỉ mất vài phút, không cần đợi quá lâu đã có kết quả.
“Cổ chân ngoài cảm giác co rút ra còn cảm thấy gì không?”
“Không có.” Thời Niệm Ca trả lời thành thật.
“Ừm, khôi phục rất tốt.” Bác sĩ Lưu kiểm tra kết quả: “Mấy ngày này chú ý một chút, đừng đi cao gót là được.”
“Vâng, tôi sẽ chú ý, cảm ơn bác sĩ Lưu.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Bác sĩ Lưu cất kết quả vào túi đựng phim CT rồi đưa cho Thời Niệm Ca: “Cô xuống dưới trước đi, tôi còn phải lấy vài thứ ở tầng hai mươi hai.”
“Vâng, tôi đi trước đây bác sĩ Lưu.”
Thời Niệm Ca gật đầu, cảm ơn với bác sĩ Lưu, lập tức đi đến thang máy ấn nút.
Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com
“Ting…” Đợi một lúc thang máy mới chậm chạp từ lầu một lên.
Thời Niệm Ca nhấc chân đi vào, đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên hành lang vang lên giọng nói quen thuộc.
“Khoan… đợi một chút.”
Thời NIệm Ca không hiểu vì sao, dứt khoát bấm nút dừng.
Vài giây sau, một bóng dáng quen thuộc hớt hải đi nhanh đến, sau đó vịn tường đi vào thang máy.
“Cảm ơn, cảm ơn… Hừm, cũng may là kịp.”
“Triệu Tiểu Thanh?” Thời Niệm Ca không dám chắc chắn, khẽ hỏi một câu.
“Hửm? Ai gọi tôi thế… Niệm Niệm?!!” Cơ thể kềnh càng của Triệu Tiểu Thanh quay lại, vừa nhìn thấy Thời Niệm Ca, khóe miệng bất giác cong lên.
“Sao cậu lại ở đây thế Niệm Niệm?” Triệu Tiểu Thanh vô cùng ngạc nhiên.
“Không có chuyện gì cả, khoảng thời gian trước chân mình bị thương, gần đây lành rồi, mình đến bệnh viện kiểm tra lại.” Thời Niệm Ca cười cười chuyển đề tài: “Bụng cậu lớn thế này rồi, thời gian mang thai khó chịu lắm không?”
“Đừng nhắc đến nữa, lần này mình đến bệnh viện cũng bởi vì chiều nay cãi nhau với người ta, động thai, tối nay lo lắng quá nên đến bệnh viện kiểm tra đây.” Triệu Tiểu Thành sau khi trút nỗi lòng ra bắt đầu cợt nhả: “Nhưng vừa nhìn thấy Niệm Niệm của mình thì cái bụng đã khỏe hơn rồi.”
“Cậu vẫn đáng yêu, vẫn như hồi hai đứa mình cùng đi học vậy.”Thời Niệm Ca bật cười, ánh mắt trong trẻo: “Sắp làm mẹ người ta rồi, sau này cẩn thận chút, một mình cậu ở bên ngoài không có Hác Tu Xã đi theo bảo vệ đâu.”
“Hì hì, biết rồi, chỉ là thỉnh thoảng không kiềm chế được thôi.” Triệu Tiểu Thanh cười ngây ngô một lúc, dường như nhớ ra gì đó, hét toáng lên: “Đúng rồi, mau ấn lầu mười sáu giúp mình, mình phải đi lấy thuốc.”
Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com