Lữ – Mèo máy màu hồng
Điều dưỡng vừa hô lên, Thời Niệm Ca đang quay người định tìm di động thì giật bắn mình, người nhà chớp mắt nhao nhao lên: “Bác sĩ cứu con tôi đi bác sĩ! Xin các người, mau cứu con tôi, mau mổ cho nó đi! Đừng đợi nữa, nó không đợi được đâu!”
“Không ổn rồi, hồi sức tim phổi ngay lập tức!” Thời Niệm Ca quay trở về, nhìn màn hình đặt bên cạnh giường, trầm giọng xuống, nhanh tay kéo chăn trên người bệnh nhân, nhưng chưa kịp tiếp tục động tác kế tiếp thì đã bị một lực rất mạnh đẩy ngã xuống đất.
“Đều tại cô! Vừa rồi con tôi còn bình thường, sao cô vừa đụng vào nó đã biến thành thế này?” Bà cụ nhìn Thời Niệm Ca, sau đó giật thẻ tên trước mặt cô: “Thời Niệm Ca…. Bác sĩ thực tập? Cô là thực tập à?”
“Dì à, dì nghe tôi nói, lúc đầu tôi đã kiểm tra cho con dì trước, bác sĩ sẽ đến đây ngay lập tức để phẫu thuật cho con dì!” Thời Niệm Ca bất chấp cơn đau trên người, an ủi bà cụ: “Bác sĩ Chu sẽ lập tức…”
“Kiếm cớ, đều là kiếm cớ!” Bà cụ lại đẩy cô gái đang nôn nóng trước mặt ngã nhào xuống đất, sau đó người nhà ở xung quanh bắt đầu kêu gào: “Mọi người mau đến đây mà xem, đường đường là bệnh viện trung tâm Hải Thành thế mà để một thực tập sinh đến khám bậy khám bạ cho bệnh nhân nguy kịch, Hạt Trị của tôi sắp chết rồi, con tôi đột nhiên trở nặng thế này, cô ta đúng là người độc ác muốn hại con tôi mà! Đồ xấu xa, tôi chết với cô!” Nói xong, người phụ nữ kia giật tóc Thời Niệm Ca, Thời Niệm Ca chưa kịp phản ứng, gò má phải đã truyền đến một cơn đau bỏng rát.
“Dì à, dì bình tĩnh.” Chưa nói xong, cả người lại bị túm về sau, cơ thể đập xuống nền đất, trước mắt cô gần như hoa đi.
“Con nhãi này, còn cãi à, cháu tao bị mày hại chết rồi!” Người bác của bệnh nhân kia thêm dầu vào lửa, giữ không cho Thời Niệm Ca động đậy, cứ thế đánh túi bụi: “Cãi à! Còn định cãi à!”
Nhất thời, phòng cấp cứu loạn hết cả lên, người nhà vừa thấy tim thằng bé ngừng đập, mọi người đã giữ không cho Thời Niệm Ca nhúc nhích, cứ hết người này đến người kia nhào vào đạp lên người cô gái, vừa tát vừa đá, tựa như làm vậy mới có thể trút hết sự lo lắng cuồng điên trong lòng mình.
“Đau… đau quá” Thời Niệm Ca bị đánh túi bụi không thể nào đứng dậy nổi, dấu tay và dấu chân ịn lên người cô, đau buốt khó chịu, đầu cô cũng choáng váng, cảm thấy giây tiếp theo có thể sẽ ngất đi, cô thở hổn hển, không thể chống trả, nhìn ra ngoài cố sức kêu điều dưỡng lại: “Mau, mau gọi bác sĩ Chu… Làm hồi sức tim phổi…”
…
Trong phòng cấp cứu ngoài bác sĩ Chu đang hồi sức tim phổi cho cậu bé, những người còn lại chạy đến kéo người ra, không ngờ là người nhà vừa đông vừa hung hãn, tầng tầng lớp lớp vây quanh cô gái không cho ai đến gần.
“Mau, gọi viện trưởng, gọi viện trường đi! Tiếp tục sẽ chết người đấy!” Mấy bác sĩ lớn ở phòng cấp cứu cản cả nửa ngày cũng không được, đành phải tìm thêm vài người đến giúp. Điều dưỡng như ong vỡ tổ chạy ra ngoài tìm các bác sĩ khoa khác đến giúp, mỗi người đều bận đến sứt đầu mẻ trán.
Đột nhiên, một điều dưỡng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn lạnh lùng đang bước vào cửa, do dự vài giây, bất chấp kiêng kị và sợ hãi hơi thở lạnh lùng của người đàn ông, cô ấy bước nhanh về phía cửa, vừa chạy vừa hét lên: “Bác sĩ Tần, bác sĩ Tần!”
“Mau đến đây, bác sĩ Thời Niệm Ca thực tập ở khoa ngoại đang bị người ta đánh sắp chết rồi!”
Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com