Tiểu Tình Ca Tần Ca

Chương 58



Lữ – mèo máy màu hồng

Đúng như dự đoán, người đàn ông đột ngột dừng bước.

“Bác… bác sĩ Tần, anh mau đến phòng cấp cứu đi…. Ấy! Bác sĩ Tần…” Điều dưỡng vừa thấy Tần Tư Đình dừng lại đã lập tức chạy về phía anh, nhưng không ngờ bàn chân người đàn ông đã nhanh thoăn thoắt sải bước về phía phòng cấp cứu.

Bên trong khoa cấp cứu.

“Tiện nhân, trả lại con trai cho tôi!”

“Xem ra hôm nay không đánh chết mày, cháu trai tao không còn, mày cũng đừng mong được sống, cùng lắm một mạng đổi một mạng.”

Người nhà từng người từng người một bao vây cô gái, dùng những lời nói vô cùng cay nghiệt chỉ trích cô gái, bác sĩ khuyên can thế nào, điều dưỡng gào thét ra sao, tiếng chửi rủa của người nhà cứ thế vang lên, âm thanh lẫn lộn ầm ĩ, cảnh tượng rối ren.

“Cút.” Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng gằn trầm thấp lạnh lẽo vô cùng của người đàn ông.

Thoáng chốc, người vây xem đều im bặt, bầu không khí im lặng bắt đầu lạnh dần vì một câu nói của người đàn ông, chỉ còn người nhà ở giữa đám người đang tiếp tục chửi thề.

“Mày không mau đi cứu người đi! Cứu đi chứ! Khẩn trương đứng lên cho tao!” Mẹ của đứa bé không hề nhận ra sự thay đổi trong phòng cấp cứu, cứ thế kéo áo Thời Niệm Ca, chiếc áo blouse lúc này bị kéo hết lên, nhưng giữa chừng đột nhiên bị một bàn tay to lớn giữ lại.

Giây tiếp theo, không biết người đàn ông dùng lực kiểu gì, cổ tay người phụ nữ đột nhiên bị bẻ quặt đi, đột ngột buông lỏng tay ra.

“Á! Đau quá!” Người phụ nữ đó giật lùi về sau vài bước, mắt đỏ quạch nhìn người đàn ông đang đi về phía Thời Niệm Ca.

Thời Niệm Ca đã chuẩn bị sẵn cho tình huống bị thương do bị đánh. Trước đây cô xem trên thời sự những vụ ẩu đả ở bệnh viện là chuyện vô cùng bình thường, chỉ là không ngờ cô còn chưa chính thức bước vào cánh cổng bệnh viện, chưa thành một bác sĩ đúng nghĩa, chuyện này đã xảy ra với cô rồi.

Vừa rồi cô còn cảm thấy có thể chịu đựng được con đau da thịt và từng đợt tê dại đến choáng váng từ sau ót, nhưng sau đó cô không rõ ai đã giữ tay và người cô lại, rồi có người liên tiếp đấm đá, ngọn đèn trên đỉnh đầu bị che khuất bởi những gương mặt hung ác, bàn tay cứ thay nhau đánh tới tấp vào đầu, lên mặt, mỗi một nơi trên người cô đều có dấu vết bị đánh, đau đớn đến gần như tê liệt, chỉ có thể ngồi đó chịu những con đau bén nhọn và cảm giác choáng váng liên tục ập đến, để đợi bác sĩ Chu đến. Không ngờ, cơ thế bị người nhà của cậu bé kia xách lên, ngay sau đó, cơ thể như rơi tự do.

Cảm giác choáng váng và lâng lâng mất trọng lượng đan xen vào nhau, cô nhắm chặt mắt cắn chặt răng, chờ đợi cơn đau ùa về với mình.

Nào ngờ, khoảnh khắc tiếp theo cô đã rơi vào một lồng ngực vững chãi.

“Thời Niệm Ca, mở mắt, hít thở.” Tần Tư Đình buông tay người phụ nữ kia ra lập tức đón lấy cơ thể mảnh mai của cô, khẽ ôm vào lòng, giữ được cô gái gần như chẳng thở nổi nữa.

“Đau…” Thời Niệm Ca bất giác thốt lên.

“Thở đi,  đừng nín thở.” Tần Tư Đình đặt ngón cái lên môi cô, nhấn vào nhân trung, môi anh mím chặt, không nhìn ra được vẻ mặt của anh lúc này là gì: “Năm phút nữa có một phòng mổ trống, tôi đưa người đi chụp CT trước, mọi người mau chóng ra ngoài.” Anh quay đầu dặn dò điều dưỡng một tiếng, anh bế cô gái trong lòng lên, sau đó sải bước về phía thang máy.

“Này, con tiện nhân này không được đi!” Người nhà vừa nghe vậy, lập tức nổi điên.

Ba của cậu bé vừa định chạy theo kéo người lại, chưa kịp đụng tới góc áo Thời Niệm Ca đã chạm phải ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông.

Tiếp theo ông ta dừng phắt lại, mãi chẳng bước nổi, cứ đứng nhìn trân trân theo bóng người đàn ông đang đi ra khỏi khoa cấp cứu.

“Đợi… đợi một chút.” Trước cửa thang máy, dường như cô gái trong lòng đã khôi phục ý thức lại một chút, đột nhiên thò tay nắm chặt bàn tay người đàn ông.

“Đừng nói gì cả, ráng nhịn một chút.” Tần Tư Đình nhìn thoáng cô vầng trán đổ mồ hôi của cô, giọng nói lạnh như băng không có chút dịu dàng nào: “Thời Niệm Ca, năm năm sau vẫn ngốc như vậy.”

“Tần Tư Đình, cứu người trước, ở chỗ em có ghi chép… tình hình bệnh của cậu ta.” Cô không đợi Tần Tư Đình trả lời, đã nhét sổ ghi chép vào tay anh: “Anh còn nhớ, lúc chúng ta cùng đi học, thầy có nói… trách nhiệm của bác sĩ là cứu người. Em không sao, anh mau đi cứu…”

 “Em học y là để cứu người, còn tôi thì không.” Tần Tư Đình không chút do dự nhét tờ ghi chép ngược lại túi cô, trực tiếp cự tuyệt lời yêu cầu của cô gái trong lòng: “Trách nhiệm của tôi là cứu em.”

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com