Lữ – Mèo máy màu hồng
Lão Chu: “???”
Thời Niệm Ca: “???”
Điều dưỡng ở bàn trực: “???”
Thời Niệm Ca đờ ra bị người đàn ông kéo về phía trước. Ngay sau đó lại bước nhanh hơn, kinh ngạc nhìn Tần Tư Đình vừa thản nhiên nói một câu đường hoàng vô cùng.
Lão Chu: “Cậu… Hai người, quen nhau rồi à?”
Tần Tư Đình: “Năm năm trước đã là người yêu rồi.”
Lão Chu: “!!!”
“Hì hì, bác sĩ Chu anh vẫn còn nhiều việc đúng không, em và thầy hướng dẫn đi trước nhé, không làm phiền anh nữa!” Tuy rằng vừa rồi Thời Niệm Ca bị người đàn ông làm cho hết hồn, nhưng cô sợ người đàn ông này sẽ càn quấy nói ra chuyện gì đó còn khủng khiếp hơn, đành phải nhanh chóng cười giả lả, dứt khoát kéo tay Tần Tư Đình, ba chân bốn cẳng chạy khỏi trước ánh mắt mờ ám của mọi người.
…
Bãi đậu xe bệnh viện trung tâm Hải Thành.
“Tần Tư Đình, vừa rồi anh nói nhảm cái gì vậy, ai cũng biết anh là thầy hướng dẫn của em.” Thời Niệm Ca vừa lên xe đã bắt đầu làu bàu, đôi mắt xinh đẹp nén cơn giận nhìn người đàn ông cứ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy.
“Em nghĩ anh không nói thì họ không nhận ra à, được ôm ra ôm vào phòng khám của anh cũng chỉ có mình em thôi.” Tần Tư Đình cười cười, nét mặt vô cùng dịu dàng.
“Nhưng… nhưng mà anh nói câu bạn gái sẽ khiến cho người ta hiểu lầm không phải ư?” Thời Niệm Ca ấm ức, hỏi ngược lại.
“Chẳng lẽ không phải?” Tần Tư Đình phớt lờ: “Hiểu lầm thì thôi, em không muốn làm bạn gái của anh thì định làm bạn gái của ai? Lưu Giai Húc?”
Thời Niệm Ca giật hết cả mình, vẫn can đảm đấu võ mồm với người đàn ông ánh mắt đã trở nên nguy hiểm kia: “Đương nhiên không phải rồi, ý của em là…”
“Thời Niệm Ca, một câu thôi, em có muốn bắt đầu lại cùng anh không?” Ánh mắt Tần Tư Đình thẫm lại, chăm chú nhìn người con gái bên cạnh đang đờ ra, trực tiếp xé toạc vách ngăn mỏng manh giữa hai người.
“Em…”
Trái tim Thời Niệm Ca đập điên cuồng, cô cảm thấy hai má nóng phừng phừng, giống như một nữ sinh vừa chớm yêu đương lần đầu.
Trả lời thế nào bây giờ… nhiều năm vậy rồi, giữa họ tồn tại quá nhiều hiểu lầm, họ có thể quay lại thật ư?
“Em… em không biết.” Thời Niệm Ca ấm úng cả ngày mới nói được một câu không đầu không đuôi: “Tần Tư Đình… em thật sự không biết, em sợ…”
Chưa nói dứt câu, trước mắt đã tối sầm lại, ngay sau đó, cơ thể nhỏ nhắn của cô rơi vào một vòng tay vững chãi vô cùng ấm áp.
“Cho em sự tin tưởng bất chấp, em vẫn còn sợ ư?” Trước mắt tối đen, nhưng trái tim lại như được phết mật, lời nói khẽ của người đàn ông vừa bật ra, tựa như hoa rơi đầy trời.
Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com
…
“Không sợ nữa.” Thời Niệm Ca nghe được câu trả lời theo bản năng của mình.
“Sau này anh sẽ tin tưởng em dù có thế nào, Niệm Niệm, chúng ta làm lại từ đầu nhé.”
Tiếng thở dài của người đàn ông như muốn hòa vào trái tim cô, đau đớn nhưng không cô quạnh, ấm áp nhưng không lẻ loi.
Cách nhau nửa vòng trái đất, cô hiểu một điều, người ấy bên kia địa cầu của cô đã trở lại.
Niệm Niệm, chúng ta làm lại từ đầu nhé…
Bởi vì trên người Thời Niệm Ca có vết thương, Tần Tư Đình lái xe chậm lại, quãng đường chỉ có hai mươi phút bị anh lái tận một giờ mới về đến biệt thự Lệ Thủy.
“Tần Tư Đình, đột nhiên em nhớ ra, lúc lên xe hình như chưa nói với anh địa chỉ nhà em, sao anh lại biết em ở biệt thự Lệ Thủy?” Thời Niệm Ca nhìn khu biệt thự quen thuộc trước mặt, hơi sửng sốt, cô quay sang nhìn người đàn ông dịu dàng đang ngồi ở ghế điều khiển.
Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com