Tiểu Tình Ca Tần Ca

Chương 64



Lữ – Mèo máy màu hồng

“Quen thì quen, anh chưa nói gì cả, em chột dạ cái gì?”

“Em… thèm vào.” Thời Niệm Ca nuốt nước bọt, vẫn cãi cố: “Tiêu Lộ Dã, chúng ta đã không còn gì nữa rồi, anh đừng tìm em nữa.”

“Sao nào, bởi vì lần trước em bị bỏ thuốc ư?” Tiêu Lộ Dã đanh mặt lại, ánh mắt ảm đạm tăm tối: “Thật ra thuốc không phải…”

“Xin anh đừng nhắc lại chuyện cũ.” Thời Niệm Ca thật sự không còn tâm trạng đâu mà nói chuyện với Tiêu Lộ Dã trước mặt Tần Tư Đình, huống hồ cô và Tần Tư Đình còn mới làm lành xong, không muốn xảy ra bất kỳ hiểu lầm nào nữa: “Tiêu Lộ Dã, em thật sự không ngờ đường đường là cậu chủ họ Tiêu mà lại dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy, muốn dùng thuốc để đe dọa em đạt được mục đích của chính mình. Tiêu Lộ Dã, Thời Niệm Ca em không phải loại vong ân phụ nghĩa, cảm ơn anh mấy năm nay…  chăm sóc em, nếu sau này cần Thời Đạt giúp đỡ, Thời Niệm Ca em nhất định sẽ trả ơn thỏa đáng. Nhưng lén lút làm ra những chuyện kia… Chúng ta đừng nên gặp lại nhau nữa. Em đã giải thích rồi, em không muốn nghe gì nữa, xin lỗi.”

Nói xong, không biết kích động kiểu gì, cô bất giác cúi đầu, không dám nhìn người đàn ông đối diện nữa.

Thật ra cô đang giận, nhưng lời ra khỏi miệng, sự áy náy thoáng chốc nhấn chìm cô. Huống hồ, nhờ lần bị bỏ thuốc ấy, cô và Tần Tư Đình đã hóa giải được hiểu lầm nhiều năm qua.

Có giận thế nào, cũng không thể bỏ qua mối giao tình hơn hai mươi năm trời đã xóa bỏ được sự hiểu lầm trong nháy mắt.

“Còn có Tần Thị nữa.” Vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh bất thình lình mở miệng: “Nếu cậu Tiêu cần giúp đỡ thì nhà họ Tần cũng sẵn sàng góp của.”

Một lúc sau, Tiêu Lộ Dã đứng đối diện cũng không nói lời nào nữa, trên con đường trống trải đột nhiên vang lên tiếng mở cửa xe.

“Hừ, Thời Niệm Ca, lúc đầu Tiêu Lộ Dã anh giúp Thời Đạt chỉ đơn thuần là giúp thôi, anh không cần thiết phải làm như vậy. Em hiểu mà, thứ anh muốn không phải như vậy.” Tiêu Lộ Dã một tay mở cửa xe, khóe miệng nhếch lên, đầu ngón tay miết điếu thuốc: “Chẳng riêng gì nhà họ Tần, anh luôn nhắm vào nhà họ Tần và nhà họ Hàn, cả hai đều không thể trốn được đâu.”

“Tiêu…”

“Thời Niệm Ca, đối với em, bất kể là năm năm trước hay năm năm sau, anh đều không buông tay.” Tiêu Lộ Dã cắt ngang lời cô, lập tức ngồi vào xe: “Cho dù là Tần Tư Đình không biết đến chuyện đứa bé.”

Chiếc siêu xe gào rít rời đi, thoáng chốc đã vụt đi xa, làm phất phơ vài sợi tóc của cô gái.

“Anh sẽ không để ý.” Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Thời Niệm Ca được bao bọc bởi một bàn tay to lớn ấm áp, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông.

Thời Niệm Ca bị câu nói sau cùng của Tiêu Lộ Dã làm cho sợ hãi, cảm giác bất an trào dâng trong lòng, mãi không bình tĩnh được, trống ngực đập dồn dập, tựa như giây tiếp theo sẽ vọt ra khỏi lồng ngực, ngay cả giọng nói cũng tắc nghẹn: “Tần Tư Đình, đứa bé…”

“Đừng để ý.” Tần Tư Đình siết tay lại, môi mỏng mấp máy: “Thời Niệm Ca, có thai rồi sinh non đều là lỗi của anh, đừng để trong lòng nữa.”

Đừng để ý…

Tần Tư Đình thật sự tin câu nói của cô ở bãi đậu xe hôm ấy.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com

Tần Tư Đình, xin lỗi, em lại gạt anh lần nữa.

Hãy tin em, rất nhanh thôi, Thời Niệm Ca này sẽ nói với anh sự tồn tại của Lạc Lạc.

Nhá nhem tối, biệt thự nhà họ Thời, trong phòng khách vang lên tiếng cười khúc khích của con nít.

“Mẹ, có phải bài hát Lạc Lạc mới học hôm nay hay lắm không?” Lạc Lạc vừa hát xong bài hát con nhóc được cô dạy lập tức nhào vào lòng Thời Niệm Ca nũng nịu đòi mẹ khen.

“Ừm, Lạc Lạc giỏi quá.” Thời Niệm Ca xoa đầu Lạc Lạc, cười dịu dàng.

“Vậy bà Hương Hương nghe có hay không?” Lạc Lạc lại quay sang nhìn dì Hương ở bên cạnh.

“Êm tai lắm, đương nhiên là hay rồi. Lạc Lạc lợi hại quá đi, ngày mai bà Hương Hương làm món cánh gà Lạc Lạc thích nhất nhé.” Dì Hương cười híp mắt lại, véo véo chóp mũi Lạc Lạc.

“Ui da! Lạc Lạc yêu bà Hương Hương quá!”

“Dì Hương… còn có chuyện muốn nói với dì, Lạc Lạc con cũng nghe luôn nhé.” Thời Niệm Ca chuẩn bị kha khá rồi, rốt cuộc vẫn lưỡng lự nói.

“Sao vậy Niệm Niệm?” Dì Hương và Lạc Lạc cùng chăm chú nhìn cô gái đang vô cùng nghiêm túc.

“Trong khoảng thời gian này… đừng dẫn Lạc Lạc ra sân chơi nữa, rèm phòng ngủ con kéo lại rồi, nếu không có việc gì, hai người đừng kéo ra nhé.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại che kín rèm?” Dì Hương nghi hoặc, không phát hiện điều gì không ổn cả.

“Bởi vì… Chuyện này tạm thời chưa thể nói, đợi thêm một khoảng thời gian nữa con sẽ nói cho hai người nghe.” Thời Niệm Ca không biết phải giải thích thế nào, dứt khoát nói như vậy.

“Hở, sao phải chờ một khoảng thời gian mới nói vậy mẹ?” Lạc Lạc nằm trong lòng Thời Niệm Ca, mắt tròn xoe chớp chớp, dường như không hiểu lắm lời vừa rồi của Thời Niệm Ca.

“Con không cần biết chuyện này, cứ làm theo là được.” Thời Niệm Ca cười cười, lại sờ cái đầu bé xíu của Lạc Lạc, trông thấy dì Hương gật đầu cũng không hỏi gì nữa, cô chủ động kết thúc cuộc nói chuyện: “Được rồi Lạc Lạc, muộn rồi, mẹ dẫn con lên phòng tắm, chúng ta phải ngủ rồi!”

Sau khi tắm rửa xong, bạn nhỏ Thời Khả Lạc được Thời Niệm Ca ôm về phòng ngủ chính, cô nhóc ngồi trên giường chớp mắt nhìn Thời Niệm Ca đi vào phòng tắm.

Hừm, tại sao mẹ lại kéo rèm lại không cho mở ra nhỉ?

Đợi đến khi Thời Niệm Ca tắm rửa, ánh mắt non nớt của bạn nhỏ Thời Khả Lạc đã phiêu diêu đến tấm rèm đang phấp phới ở cửa sổ phòng ngủ, nghĩ lại câu nói vừa nãy của Thời Niệm Ca, khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt cái trở nên vô cùng tò mò.

Bên ngoài bức rèm có thứ gì đáng sợ cho nên mẹ không cho cô bé xem ư…

Nghĩ một chút, hai chân nhỏ xíu nhảy xuống giường, lặng lẽ đi đến trước rèm cửa, bàn tay mũm mĩm vén một góc rèm lên, cái đầu nhỏ xíu dè dặt nhìn ra bên ngoài.

Hừm, đâu có gì đâu… à, ngoại trừ phòng ngủ vẫn còn sáng đèn của căn biệt thự đối diện thôi mà…

Ơ! Kia không phải là chú bác sĩ đẹp trai ư?! Chú bác sĩ đẹp trai!

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com