Diêu Kính Vân bị tra ra từng giết người trả thù, hơn nữa còn không chỉ giết một người, án của ông ta bị chuyển thành vô thời hạn.
Ông ta lại còn dùng vu chung ở cục cảnh sát, trong lúc hỗn loạn đã bị đánh cho gãy chân, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.
Cũng vì ông ta mà sau khi nhị trưởng lão họ Diêu bị đưa vào tù còn bị lột sạch kiểm tra từng li từng tí, không chỉ lấy hết bùa chú, côn trùng trên người mà ngay cả râu, tóc, lông mày cũng bị cạo sạch, những nơi có thể giấu được trùng đều bị kiểm tra một lượt.
Cuối cùng Diêu Kính Vân và nhị trưởng lão nhà họ Diêu đều bị dán một tấm bùa lên người, bọn họ kêu la thảm thiết một tiếng, lúc tấm bùa cháy rồi cả người đều trở nên khô héo.
Ánh mắt bọn họ không chỉ có sự hận thù mà còn có cả sự không cam lòng.
Không biết cảnh sát đã đi đâu tìm bùa chú, vậy mà lại có thể giết hết tất cả chung trùng trên người bọn họ, hủy cả cách bọn họ nuôi chung.
Sau này sức mạnh lớn nhất của bọn họ cũng hoàn toàn biến mất!
Hai người muốn dùng chung trùng để vượt ngục cũng không thể.
Đương nhiên đây đều là những chuyện sau này.
Sau khi mấy người Diêu Thi Duyệt bị mang đi, Tô Tử Du đứng sững người trong sân.
Đột nhiên cậu bé nhớ ra gì đó, cậu bé hỏi: “Bà, chúng ta có cần đi viếng mộ chú nữa không?”
Vốn tưởng rằng tối hôm qua mấy người họ chỉ ra ngoài hóng gió rồi đánh quỷ nhỏ gì đó.
Không ngờ lại làm ra chuyện lớn như vậy.
Tình trạng của Diêu Linh Nguyệt khi mới tới nhà họ Tô là như thế nào bà ấy biết rõ.
Lỡ như Diêu Linh Nguyệt không được cứu, trở thành một thi thể thật thì mấy đứa nhỏ này làm gì được?
Phạm tội tuổi vị thành niên cũng không phải là không bắt, cũng không phải là không có hình phạt.
Ngày hôm nay đúng là không khác đi tàu lượn là bao, trái tim của bà ấy thiếu chút nữa đã không chịu nổi.
“Về phòng hết cho bà, úp mặt vào tường hối lỗi!” Bà cụ Tô nghiêm khắc nói: “Khóa cửa hết lại cho tôi, ai cũng không được vào!”
Ông cụ Tô nhìn về phía Túc Bảo, ông ấy không nỡ.
“Được rồi, chuyện này thì liên quan gì đến mấy đứa nhỏ chứ?” Ông cụ nói chuyện rất thấu tình đạt lý: “Là người nhà họ Diêu tìm đến cửa mà, đừng trút giận lên người tụi nhỏ.”
Bà cụ Tô trừng mắt nhìn ông.
Ông hiểu cái búa gì!
Đúng là tối qua mấy đứa nhỏ có đi ra ngoài thật.
Hơn nữa lại bị nhà họ Diêu làm loạn, sắp giữa trưa rồi, đói thì có thể không đói nhưng chắc chắn rất buồn ngủ.
Mấy đứa nhỏ đang phát triển, sao có thể chịu buồn ngủ được, nhất định phải về phòng đi ngủ.
Ông cụ Tô không biết, tối hôm qua ông ấy ngủ say như chết, vừa rồi lúc cảnh sát đưa ra chứng cứ cũng chỉ là ảnh Vạn Bát Thực mang theo hai con chó trói Diêu Linh Nguyệt về nhà họ Tô.
Cũng không có mấy đứa Túc Bảo.
Cho nên ông cụ Tô mới nói lý lẽ: “Được rồi được rồi, bây giờ không phải đã qua hết rồi sao? Bà này, có phải bà bị giọng điệu nghiêm khắc của cảnh sát chọc tức nên giờ mới thế này không?”