Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 411



Chương 411

[Mọi người ngẫm lại những lời con bé nói đi, một đứa con nít thì làm gì có chuyện biết hỏi những vấn đề sâu sắc như thế được? Rõ ràng là có kịch bản sẵn rồi!]

[Còn nhỏ mà đã biết diễn vậy rồi, ha ha, sao không vào giới giải trí đi? Ơ không không, quên khuấy, người ta có một người câu là ảnh đế giới giải trí rồi mà!]

[Thảo nào diễn hay như vậy, nhìn giả tạo vãi cả ra! Nếu trong số những lời nó vừa nói có một câu là thật thì tôi sẽ livestream quỳ dập đầu với nó, 500 anh em mau chụp màn hình lại đi nào, ha ha ha ha…]

[Còn cố tình khóc xong mới tắt quay nữa cơ, để đáng tin hơn à?]

Bà cụ đang ngồi trong phòng bệnh VIP của bệnh viện thì lướt đến video của Túc Bảo.

Khi thấy Túc Bảo khóc tấm tức như vậy, bà ta ngoác mồm cười khục khặc.

Ha ha! Ranh con, khóc à? Giờ đổi qua chơi trò khóc à?

Hôm qua còn hùng hổ lắm mà?

Không có chứng cứ mà khóc thì làm được gì?

Bà ta đã đánh phủ đầu rồi, có giỏi thì lấy video theo dõi ra chứng minh mình trong sạch đi, còn không thì đừng hòng tẩy trắng nổi!

Tiếc quá đi thôi, trường mẫu giáo làm gì có camera theo dõi ~

Bà cụ cười hả hê.

**

Tại nhà họ Tô, sau khi xem video, bà cụ Tô không thể chịu nổi nữa, vội vàng đẩy xe lăn chạy đến bên cạnh Túc Bảo.

Các anh em Tô Nhất Trần cũng siết chặt nắm đấm, trái tim ai nấy cũng nhói đau như thể bị ai đó róc mất một miếng vậy.

Túc Bảo đã nín khóc, ngồi bần thần trên ghế sofa.

“Túc Bảo ơi… Túc Bảo ngoan của bà ngoại!” Bà cụ không nén được nước mắt, dòng lệ lăn dài trên má.

“Bà ngoại…” Túc Bảo hơi giật mình: “Sao bà ngoại lại khóc? Bà đừng khóc mà.”

Bé hoảng hốt vừa rút khăn giấy vừa vỗ về bà cụ: “Sức khỏe bà ngoại không tốt, bà không được khóc đâu!”

Nước mắt bà cụ Tô càng tuôn rơi dữ dội hơn nữa, bé con này thật sự quá lương thiện, cho dù bé đang rất buồn nhưng vẫn an ủi bà cụ, điều này làm cho trong lòng bà ấy càng xót xa hơn nữa.

“Túc Bảo, con đừng quan tâm lời nói của mấy người trên mạng làm gì, cậu cả của con sẽ xử lý.” Ông cụ Tô nhẹ nhàng dỗ dành.

Tô Nhất Trần gật đầu đồng ý: “Đúng thế, Túc Bảo chỉ cần sống trong vui vẻ là được, còn lại cứ giao cho cậu cả.”

Tô Nhạc Phi nóng tính la lớn: “Đúng! Ai còn dám trách con là đứa trẻ hư, cậu năm sẽ đến tận nhà tên đó ngay trong đêm, đập điện thoại tên đó nát bét luôn!”

Nhìn ông bà ngoại, cậu cả và những người cậu của mình, lòng Túc Bảo đã được vỗ về nên cũng nhẹ nhõm hơn.

“Dạ vâng ạ.” Bé hỏi: “Nhưng con vẫn muốn xem sao, chú dì và các anh chị đã hiểu chưa ạ?”

Bé con nghĩ mình đã cố gắng giải thích bằng tất cả tấm lòng thành.

Trước đó chẳng qua là vì các chú dì chưa hiểu thôi, nhất định là bây giờ họ đã tỏ tường rồi.

Tô Nhất Trần lưỡng lự, không muốn để Túc Bảo đọc những dòng bình luận kia.