Tìm Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 52



Đám oan hồn vẫn lao xao nói chuyện. Chợt chúng thấy nàng im lặng thì hỏi nàng có chuyện gì, nàng khẽ lắc đầu rồi tiếp chuyện, hỏi thêm một câu:

- Có ai biết chuyện cô nương Vân Yên bỏ đi đứa con của Huyết Mặc?

- À, lúc đó tôi vẫn còn sống! – Một nữ hồn ma tiếp chuyện – Vì chuyện đó mà mụ Huyết Hồ như muốn phát điên, hồi đó tôi hầu hạ mụ nên biết mấy việc này…

- Tại sao?

- Tà giáo này trước Huyết Mặc chỉ có một giáo chủ khai lập giáo phái, cũng đã tu thành ma, nhưng không hiểu sao ông ta sau này lại truyền phần lớn ma lực cho y rồi tự tiêu tán hồn mình. Nghe đâu là tự cảm thấy chán cuộc sống vô vị nên truyền lại cho người có tư chất và có sẵn hận thù sâu đậm với con người làm yếu tố để tu như Huyết Mặc. Y sau này nhanh chóng thành loài yêu nghiệt, mà giữa những kẻ từ người tu thành yêu nghiệt với nhau có kết hôn cũng không sinh ra con được, nếu y muốn nhường ngôi để thoát vị như cố giáo chủ thì chỉ có cách làm theo tương tự, truyền cho kẻ khác. Không ngờ y lại tìm được một cô gái con người xinh đẹp thuần khiết về làm vợ…

- Thế thì sao? – Khi thấy oan hồn kia ngập ngừng, nàng không khỏi sốt ruột.

- Ta nghe nói là cô nương đó không thật lòng yêu Huyết Mặc, cô ta đúng là một lòng yêu thương ca ca, vì ca ca mới chấp nhận hi sinh để rồi dẫn người tiêu diệt giáo tộc này…

- Nhưng vì thế mà giết con ruột mình khi chưa chào đời cũng tàn nhẫn quá, không biết nàng ta có day dứt không…! – Một oan hồn khác thở dài.

– Các ngươi không biết sao? – Oan hồn kia giải thích tiếp – Huyết Hồ lão nương kì vọng vào đứa bé đó, con của giáo chủ, đứa con đó chỉ cần ra đời, không cần tu thì đã là yêu nghiệt, nghe đâu còn đoán rằng đứa bé đó có thể mạnh hơn cả cha, kể cả mười tiên nhân tái thế như Hàn Nguyên cũng không đấu lại, vì thế với ma lực vô biên nó có thể giúp giáo tộc này bành trướng ra toàn thiên hạ…

- Ồ, thế thì sao lũ yêu nghiệt không thi nhau lấy con người để có yêu nghiệt mạnh hơn? – Mấy tên oan hồn thắc mắc.

- Nghe nói chỉ yêu nghiệt đạt cảnh giới cao nhất như giáo chủ mới có thể sinh ra đứa trẻ yêu nghiệt. Trong giáo năm đó cũng có mấy kẻ gần đạt tám phần mười…

Vân Anh trong đầu không ngừng suy nghĩ, vậy ra có phải Vân Yên không hoàn toàn vì không yêu Huyết Mặc mới làm vậy. Vì sợ thiên hạ sẽ một lần nữa gặp họa, vì nếu để đứa bé sinh ra đã là yêu nghiệt thượng đẳng nên mới làm thế. Một đứa trẻ không được làm người, mà phải làm yêu ma, đi làm chuyện xấu, bị thiên hạ oán hận, thà để nó không ra đời…

- Còn nữa… – Đột nhiên yêu ma kia lại tiếp chuyện – Nếu sinh đứa bé đó ra, người mẹ cũng sẽ trở thành gần như một loại yêu nghiệt đặc biệt…

Vân Anh chợt giật mình, trở thành một loại yêu nghiệt?

- Đó là… – Oan hồn lại nói tiếp – Nghe đâu cũng không cần tu cũng trường xuân, trẻ mãi không già như yêu nghiệt, nhưng mà sức khỏe vẫn lão hóa, bản chất cơ thể vẫn là con người, muốn bất tử thì chỉ có cách theo chồng con làm yêu ma sớm. Cô Vân Yên đó cũng không ham gì trẻ lâu nhỉ?

- Cũng may, nếu năm đó cô ta đổi ý, có lẽ bây giờ cả thế gian này đã trong sự thống trị của Hắc Long giáo! – Mấy oan hồn thở phào nhẹ nhõm.

Trời hình như đã sáng, nàng bỗng thấy đám oan hồn biến mất, lại chỉ còn mình nàng.

Mấy hôm nay mụ Huyết Hồ cũng không xuống đây liếc xem nàng ra sao. Có lẽ mụ đang tập trung pháp lực cứu chữa Tử Thu.

Nàng dựa đầu vào tường, thầm cầu mong y sẽ an toàn.

Nhưng nếu khi tỉnh dậy đã là Huyết Mặc? Lòng nàng lại đau nhói…

Xem ra đám oan hồn cũng biết không quá nhiều về Huyết Mặc và giáo phái này, chỉ trừ chuyện đứa con của Vân Yên.

Nghĩ đến đó, nàng chợt giật mình, trong đầu nghi vấn, hỗn loạn. Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi? Nàng đã trễ bao ngày rồi?

Dạo này không hay để ý, quên mất kể từ lúc bị giam xuống đây không biết đã trải qua chính xác bao nhiêu ngày? Nhưng mà lần bắt đầu thấy kinh nguyệt lần trước của nàng cũng là trước khi lên đường đi Nam Cương ba, bốn ngày…

Không phải chứ, mới chỉ có một lần duy nhất đêm đó…

Nếu đêm hôm đó vô tình đúng vào những ngày nguy hiểm… a, không thể nào!

Nàng đặt tay xuống bụng, chợt đôi mắt hỗn loạn vô cùng.

Có khi nào nàng đã mang em bé? Trong đầu nàng lại nổi lên bao suy nghĩ, cảm xúc lẫn lộn.

Em bé? Thứ nhất, nàng chưa từng nghĩ đến được và có chuẩn bị tâm lý, tất cả quá bất ngờ, cũng như đêm đó quyết định cùng y… Là nàng muốn trao cho y cả trái tim và con người, là nàng muốn trao và nhận tình yêu…nhưng nàng không ngờ rằng, lại có kết quả này. Nhưng đúng là đêm đó hoàn toàn tự nhiên, không có phòng bị gì…

Làm mẹ ư? Chuyện này, nàng chưa từng biết phải đối mặt ra sao…

Nhưng ngay sau đó, xuyên qua đầu nàng là một chuyện vô cùng nghiêm trọng hơn…

Đứa bé này, có khi nào cũng là yêu nghiệt?

- Không phải đâu, không phải đâu… – Môi nàng khẽ nhẩm, nàng muốn phủ nhận.

Tốt nhất là nàng không có thai lúc này, và cũng không có đứa trẻ yêu nghiệt nào hết. Nhưng, linh cảm mạnh mẽ khiến nàng vừa qua nỗi hồi hộp, lạ lẫm vì có thể mang đứa bé của Tử Thu lại đến sự sợ hãi tột cùng.

Nếu là yêu nghiệt, nó sẽ hại cả thiên hạ này… Chẳng lẽ nàng phải giống Vân Yên, cam tâm bỏ đi sinh mạng của đứa bé này trước khi nó chào đời?

Không được, nàng không thể nhẫn tâm làm thế. Không biết Vân Yên năm đó day dứt đến đâu, nhưng hiện giờ nàng đang rất rối trí, đang rất đau lòng. Đành rằng đó không phải là con của Vân Yên với người nàng ta yêu, nàng ta có khi nào không khó xử như nàng bây giờ? Đứa bé… đó là kết quả của tình yêu của nàng với Tử Thu… là con của nàng.

Nàng rất sợ nếu y không còn tồn tại, đứa bé này không phải là minh chứng rằng y đã tồn tại, đã có một người yêu thương nàng như thế tồn tại hay sao?

Nàng từng chứng kiến một đứa bạn cũng trót dại, phải phá bỏ đứa bé trong bụng, dù lúc đi rất cương quyết và bình thản, nhưng sau đó, lúc nào cô bạn đó cũng cảm thấy day dứt, bị ám ảnh, sợ máu mà không thể sống yên ổn…

Tước bỏ sinh mạng của con mình? Nàng có thể nhẫn tâm như thế không?

……..

Vân Anh đang vô cùng hỗn loạn, chợt thấy có tiếng bước chân đi xuống căn ngục. Là mụ Huyết Hồ sao? Chuyện này trước mắt phải giữ kín, dù nàng cũng không chắc chắn.

Quả nhiên là mụ, mụ bước xuống, nhưng gương mặt xám xịt lạ thường. Khi vừa thấy nàng, ánh mắt hằn học gấp bội lần trước nhìn nàng, mụ phăng phăng bước vào trong phòng giam, còn tát nàng một cái bất ngờ như trời giáng, khiến nàng ngã nhào ra đất.

- Con tiện nhân! Tất cả là tại mi! Hôm nay ta sẽ cho ngươi làm lễ tế trước, để giáo chủ có mệnh hệ gì cũng có ngươi đi theo chịu tội!

Thái độ của mụ như vậy, nàng không khỏi kinh hãi. Lẽ nào y có chuyện gì? Không phải mụ sẽ cứu y sao.

- Lão nương! – Nàng vội lại níu áo mụ, giọng đầy khẩn cấp – Cho ta biết huynh ấy sao rồi? Không phải bà…

Chưa nói hết, nàng đã chịu một cái tát nữa, miệng chảy máu, vô cùng đau đớn.

- Giờ thì hi vọng tái lập giáo phái đã đổ xuống bể, giáo chủ không hấp thụ được ma pháp, tình hình hôm nay còn không khả quan như lần trước… – Mặt mụ cũng đang đầy bất an, thái độ quả nhiên không còn bình tĩnh, mới tìm đến đây trút hận lên nàng.

- Cho ta gặp huynh ấy, làm ơn… – Nàng quỳ xuống van nài mụ.

Nhưng mụ không nghe, trong mắt chỉ còn thấy căm phẫn và cùng cực khinh ghét nàng, mụ kéo nàng ra khỏi ngục, phăng phăng tiến về tế đường:

- Ngày hôm nay nhất định ngươi phải lấy máu tế sống!

- Ta xin bà, dù bà muốn giết ta, cũng xin cho ta nhìn thấy huynh ấy!

Giằng co một hồi, mụ đã lôi nàng ra tế đường, quả nhiên mụ đã sai người chuẩn bị xong xuôi.

Khắp tế đàn đã đốt lên những ngỏn lửa đỏ gay gắt kì dị, hai hàng giáo đồ mặc áo choàng đen, tay mỗi kẻ đều cầm dao và bát. Họ đứng ngay ngắn hai bên bàn tế.

- Ta van bà, cho ta…!

Mụ chưa để nàng nói thêm, đã dùng sức đẩy nàng xuống bục tế. Mụ nhanh chóng rút con dao bên mình, cổ tay giơ cao, dùng lực hế sức đâm xuống.

Những giáo đồ cũng bắt đầu nhẩm ma chú.

Nhưng khi mũi dao chỉ còn cách nàng chưa đến một đốt ngón tay, một ma lực mạnh mẽ kì dị, như một phản lực đột nhiên hất tung cả mụ Huyết Hồ ra.

Mụ văng ra đất, kinh ngạc lồm cồm bò dậy. Nàng cũng được một phen hoảng hồn, cứ nghĩ mình đã chết.

Nàng cũng ngồi dậy, nhưng đúng lúc đó cả nàng và mụ cùng tiếp tục kinh hãi.

Dường như người nàng có ma khí tỏa ra, còn vô cùng mãnh liệt, dị thường. Luồng khí ma quái màu đỏ thẫm ấy…

Nàng sực nghĩ đến điều gì đó thì giật mình lo sợ… không phải đúng là… đứa trẻ yêu nghiệt?

Nàng không biết phải làm sao khi thấy mụ Huyết Hồ đã đứng dậy từ bao giờ, ánh mắt đột nhiên sáng lên như sao, gương mặt vốn hung hăng tự nhiên hoan hỉ lạ thường, mụ cười lớn:

- Ha ha! Xem ra trời còn có mắt! Giáo chủ có thể được cứu rồi! Chưa kể giáo phái này còn được chấn hưng rồi!

Mụ vội tiến đến bên nàng, giật lấy cổ tay nàng xem mạch.

- Ồ! Đã được một tháng rồi!

Mụ cười sung sướng trước sự ngỡ ngàng của nàng. Rồi mụ quay sang nàng:

- Tiện nhân, xem ra ngươi cũng còn được việc, tạm giữ lại cái mạng cho ngươi!

Thấy nàng còn ngỡ ngàng, chần chừ như suy tư gì đó, mụ vội kéo nàng đi:

- Còn đứng đó làm gì? Đứa bé này có ma lực mãnh liệt như vậy, phải để nó cứu giáo chủ!

- Cứu được huynh ấy ư? – Nàng ngạc nhiên.

- Đúng vậy, ma lực của nó, dù mới chỉ một tháng tuổi đã gần như ngang bằng với giáo chủ năm xưa, để nó tiếp xúc truyền ma lực cho giáo chủ, mới hi vọng cứu được người!

Nói rồi mụ kéo nàng vào phòng nơi giáo chủ đang nằm, đóng cửa lại, mụ nói vọng vào:

- Ngươi chỉ cần ở đây một ngày một đêm là được rồi, còn nữa, đừng vội mừng, giáo chủ khi tỉnh lại nhất định là đã dung hòa linh hồn, sẽ không còn phải là người yêu chiều ngươi hết mực nữa đâu, ngươi cứ chuẩn bị tâm lý đi!

Nói rồi mụ khóa cửa ngoài. Nàng vẫn còn ngỡ ngàng hết sức.

Khi nàng quay đầu lại phía giường, thấy người nam tử đang nằm đó, gương mặt tuấn mỹ nhưng dường như một chút nguyên khí cũng không có, cảm tưởng y là người còn sống, nhưng linh hồn đã thất lạc.

Trong lòng lại đau xót tột độ, nàng bước tới, ngồi bên giường…

Nếu như đứa con là cách tốt nhất để cứu được y… nhưng, đứa bé này là yêu nghiệt thượng đẳng…

Còn nữa, khi tỉnh dậy, y không còn là Tử Thu, cũng không hoàn toàn là ma tính, mà là Huyết Mặc, người tu thành yêu ma, chẳng biết còn vương vấn chút tình cảm nào với nàng do kí ức của Tử Thu không nhưng ắt là căm phẫn, oán hận nàng tột độ.

Số phận nàng rồi sẽ ra sao? Nếu như bỏ đi đứa bé, cũng có nghĩa y sẽ chết, cũng có nghĩa là nàng đã giết y và con của mình…

Nàng biết, nàng yêu Tử Thu, nhưng đó chỉ là nhân tính, là biểu hiện tình yêu, một phần của Huyết Mặc… y hoàn toàn không phải một linh hồn độc lập, thật oan trái.

“Phần tái sinh để yêu và nhận tấm chân tình của nàng…”

Đã tái sinh và sống như con người, những tưởng tình yêu này vốn rất tự nhiên, nhưng bây giờ nàng vẫn đầy hỗn loạn.

Rốt cuộc nàng vẫn không nắm rõ một cái gì. Tình yêu này thật mông lung…

Giá như chẳng cần biết đến kiếp trước và kiếp sau, chỉ cần biết kiếp này, yêu nhau thật lòng như vậy. Giá như có thể chung sống dưới một mái nhà như những người bình thường, sinh ra những đứa trẻ đáng yêu lương thiện. Tại sao nó lại quá xa vời?

Đứa trẻ này, có khi nào cùng phụ thân nó dẫm nát thiên hạ, như vậy nàng phải làm sao?

Còn một điều oan trái nữa, nếu Tử Thiên, kiếp này cũng là ca ca của Tử Thu, bá bá của đứa bé, hắn lại là chân mệnh thiên tử, họ sẽ đứng về hai chiến tuyến sao?

Tử Thu và Tử Thiên, từ lúc sinh ra, còn chưa bao giờ được nhận nhau…

Quyết tâm của Lưu quý phi, chỉ mong họ được hạnh phúc giản đơn thuần, nhưng mọi chuyện đã đi quá xa.

Bản thân nàng lúc này thấy thật cô độc và mệt mỏi.

Một lúc sau, nàng thấy dường như dưới bụng mình có chuyển biến khó tả, cả người nôn nao, dường như đứa bé này có động tĩnh sao? Nó đang cứu phụ thân của nó sao… nó còn nhỏ như vậy.

Nàng tự mỉm cười chua chát, đặt tay lên bụng:

- Tiểu hài nhi này, con còn nhỏ quá, con không biết được đâu, mẫu thân đang rất khổ tâm…

Dường như cõi lòng nàng khi tự trò chuyện với đứa bé cũng thấy hoan hỉ lên phần nào, thoải mái hơn phần nào. Có phải đứa bé cũng đang cảm nhận được và phản ứng lại không? Nàng mơ hồ cảm nhận được cái gọi là tình mẫu tử.

Tuy còn quá ngỡ ngàng, nhưng đúng là trong nàng đang có một sinh linh, cảm giác rất lạ…

- Bé yêu này, liệu con có hình dung được số phận oan nghiệt của con không? – Đột nhiên đôi mắt nàng rơm rớm, rồi những giọt nước mắt lại trào ra, vô cùng bi thương.

Những câu nói buồn bã, giọng nàng đầy nghẹn ngào, như muốn truyền đến đứa trẻ nhỏ bé này:

- Mẫu thân thật lòng muốn con được sống, nhưng là sống như một con người thực sự… để rồi con cũng lớn lên, được yêu thương, sinh con đẻ cái hạnh phúc, không như mẫu thân bây giờ… Liệu con sẽ oán trách ta nếu ta bỏ con, hay sẽ oán trách ta khi con không phải là con người, sinh ra đã là thù địch của nhân loại…

Cả tâm hồn và thể xác nàng lúc này thấy vô cùng mệt mỏi và kiệt quệ. Nàng khẽ nhìn Tử Thu đang nằm bất động rồi ngả mình xuống bên cạnh y. Nàng ôm lấy y, thổn thức:

- Tử Thu, huynh có cảm nhận được không, con của chúng ta… nhưng ta đang rất, rất đau lòng, ta còn rất mệt mỏi nữa…

Rồi nàng nhìn xuống bụng mình, nhẹ nhàng nói:

- Bé bé, đây là phụ thân của con…gia đình ta đoàn tụ, giây phút này trong lòng mẫu thân còn có chút hạnh phúc mong manh này, không biết khi con sinh ra, ta sẽ còn khổ tâm đến đâu…

Dường như dưới bụng nàng, đứa bé khẽ động đậy, thật kì lạ…

Một lúc sau, nàng thiếp đi trong sự mệt mỏi.