Thật mơ hồ, cơ thể nàng thấy bồng bềnh kì lạ. Cả người cứ như chìm vào cõi mê. Lạ thật, cũng rất lâu rồi nàng không nằm mơ những giấc mơ kì lạ.
Nàng đang ở đâu? Chân nàng như bước trong khoảng không vô thức.
Hình ảnh trước mắt hiện ra dần dần. Tuy trong mơ những vẫn khá chân thực.
Phía trước, dường như là một hoa viên nhỏ tươi mát, xa xa còn có những hành lang dài nối tiếp, những mái nhà ngói vàng cong cong. Cảm tưởng đó như là cảnh quan của một cung điện.
Gió nhè nhẹ thổi. Ngồi dưới một tán cây xanh mướt trong hoa viên đó, có hai bóng người. Tiếng nô đùa trò chuyện rộn ràng, có tiếng trẻ con tíu tít.
Nàng lại gần để nhìn rõ hơn. A, là một đứa nhỏ. Một bé trai chừng một tuổi, bước đi còn chưa vững hẳn, nhưng vẫn cố đi lại, còn hào hứng chạy và nô đùa khiến cho người lớn bên cạnh vừa thấy lo lắng, luôn miệng kêu nó dừng lại, nhưng âm điệu lại chứa sự vui vẻ.
Ai vậy?
Nàng quan sát kĩ hơn, đứa bé mũm mĩm trắng trẻo này, xem ra rất đáng yêu, tóc lại chỉ có một chỏm nữa chứ. Nhưng có điều lạ làm nàng giật mình, mắt nó dường như phảng phất màu đỏ thẫm, trên trán có phải mờ mờ có dấu ấn gì không?
Bên cạnh nó, một người phụ nữ áo tím, tuy đã có tuổi nhưng phong thái vẫn đầy trang nhã, cao quý. Đó chẳng phải là Lưu Quý phi sao?
Vậy, đó là Lưu quý phi và Tử Thu sao? Nhưng hơi lạ, Tử Thu đâu có sống cùng quý phi, đây không thể là Tử Thiên, hơn nữa lúc sinh con, Lưu quý phi còn trẻ cơ mà.
Chợt thấy đứa nhỏ cất giọng gọi người phụ nữ:
- Nội nội! – Giọng nói chập chọe nhưng trong sáng, đáng yêu.
Ánh mắt của nó cũng ánh lên tia nhìn hồn nhiên, người phụ nữ mỉm cười:
- Nhóc này, ngươi thật là lanh lợi đáng yêu!
Nàng đứng ngoài thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, đứa bé kia gọi Lưu quý phi là bà nội? Nó không phải là Tử Thu, vậy có khi nào là…
Đứa trẻ lại ngồi vào lòng bà nội, dúi đầu vào nũng nịu:
- Nội nội, nội nội bảo ta giống phụ thân hơn hay giống bá bá hơn?
- Đồ tiểu tử ngốc này! – Lưu Quý phi cốc rất khẽ vào đầu nó – Phụ thân và bá bá của ngươi không phải giống y hệt nhau sao?
- Hi hi… – Nó mỉm cười vừa đáng yêu vừa tinh nghịch – Ta thích bá bá hơn, phụ thân của ta ngốc lắm, người đang tìm cách bỏ trốn kìa…
A, đứa bé đó là… có phải là em bé của nàng không vậy? Nó còn chưa ra đời cơ mà, tại sao nàng lại thấy nó trong hình dáng một tuổi này được? Hơn nữa, vừa rồi mấy câu nói của nó, còn xem ra rất lanh lợi, vượt xa những đứa bé một tuổi.
- Nội nội này… – Đột nhiên nó lại hỏi Lưu quý phi bằng cái giọng trẻ con chập chọe – Ai mới là chân mệnh thiên tử?
Xem ra tuy mang thân thể và bộ dạng trẻ con, nhưng đứa bé này lanh lợi hơn bình thường nhiều.
- Ưm, không phải phụ thân của ngươi, có lẽ bá bá ngươi…
- Hi Hi… – Nó cười tủm tỉm – Có vẻ như bá bá được thiên mệnh cho như vậy, nhưng mà, hi hi… ta nghĩ chân mệnh thiên tử phải lợi hại hơn nữa, phải giải quyết được thế sự dù khó khăn bế tắc đến đâu, nên… hi hi… ta sẽ phấn đấu…
- Nhóc này, ngươi nói linh tinh gì vậy, không phải ngươi cũng muốn làm thiên tử?
- Nội nội, là ta tự phong một chút cho mình thôi, hi hi… mẫu thân và phụ thân cũng như bá bá của ta đang rất khó khăn, họ sắp chịu thua tình hình rồi, ta phải ra tay thôi…
- Tiểu yêu, ngươi làm được gì?
- Nội nội đừng xem thường ta, ta lợi hại hơn cả bá bá và phụ thân…
- Biết rồi! – Lưu quý phi véo nhẹ cái má căng sữa của nó – Ngươi là yêu đầu mạnh nhất thiên hạ!
- Và đáng yêu nhất thiên hạ, sau này lớn lên ta còn vô cùng phong độ nữa! – Nó hào hứng.
Nàng chứng kiến câu chuyện này, vừa thấy trong lòng có chút vui vẻ, mơ hồ nghi hoặc đây có phải là bé bé của nàng không? Nó đáng yêu như vậy, còn lanh lợi như vậy nữa.
Nhưng mà, có có ý thức được câu nói của nó không? Nó là yêu nghiệt mạnh nhất thiên hạ…
Bỗng dường như nàng cảm thấy đứa bé đang rúc vào lòng bà nội lại quay về phía nàng, có phải nó trông thấy và đang nhìn nàng không?
Quả nhiên nó mỉm cười với nàng, nhảy ra, chạy lại gọi tíu tít:
- Bà nội nội! Mẫu thân của ta đến rồi!
Nó sà vào nàng, bất chợt trong lòng nàng cảm tình rung động mạnh mẽ, đứa bé đáng yêu này gọi nàng là mẫu thân.
- Em bé này, gọi ta là mẫu thân sao? – Nàng ngạc nhiên – Em bé đúng là con của ta sao?
- Mẫu thân là người ngốc nhất trong nhà ta, mẫu thân không nhận ra ta! – Nó ra vẻ ấm ức mếu máo.
- Không thể nào! – Nàng mỉm cười, lắc đầu – Lẽ ra mới một tháng thôi mà…
- Ay da! – Nó cười tinh quái – Mẫu thân không biết ta là đệ nhất yêu ma? Người mang ta trong bụng là ta đã có linh hồn rồi, hơn nữa đừng lo, đây chỉ là thế giới tâm thức của người thôi, có lẽ người tưởng tượng ra về hình dáng “em bé” thế nào thì ta ra như vậy.
- Đáng yêu quá! Bụ bẫm quá!– Tự dưng nàng phấn khởi lạ thường, ôm chầm lấy nó – Đáng yêu như vậy, trước đây ta từng mong có em trai để bế mà không được!
Ánh mắt nàng ánh lên sự thích thú lạ thường, mọi khổ đau chợt tiêu biến khi thấy một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Lưu Quý phi nhìn gương mặt vui vẻ, ánh mắt còn ngây thơ trong sáng của một thiếu nữ như nàng, khẽ mỉm cười:
- Xem ra con còn quá trẻ để làm mẹ! Con chưa ý thức được việc làm mẹ đúng không?
Nàng ngước mắt lên nhìn Lưu Quý phi. Bà đã gọi nàng là “con”, coi như đã xem nàng là con dâu, cũng phải, nàng coi như đã là nương tử của Tử Thu… Chợt suy nghĩ đó làm đôi má nàng lại khẽ ửng hồng.
- Hai mẫu tử các người cứ trò chuyện, ta đi đây, nếu có cơ duyên, lại gặp trong mơ! – Lưu Quý phi nhẹ nhàng từ biệt nàng và đứa bé.
…
…
Lát sau, nàng ngồi dưới tán cây cùng đứa bé, trong lòng vô cùng thanh thản, như được truyền một luồng sức sống mới, mọi chuyện khổ đau, cả gương mặt hung tợn của Huyết Hồ lão nương đều tạm thời nhạt nhòa.
Nàng không ngừng véo véo cái má tròn, mũm mĩm, căng mọng, hơi chảy xuống của đứa bé.
- Đứa bé này, thích quá đi! – Nàng hồn nhiên thốt lên – Mi hẳn là đã được ăn nhiều lắm!
- Ta còn chưa được ăn gì đây! – Nó nói rồi tự nhiên nhảy lên lòng nàng, một tay sờ sờ lên ngực nàng.
- Á! Tiểu sắc lang! – Nàng hét toáng lên, vội gạt đứa bé ra, không may làm nó ngã.
Đứa bé khóc thét lên, bù lu bù loa, nước mắt nước mũi đầm đìa. Đúng là trẻ con chỉ dễ thương lúc đầu, lúc nó ăn vạ là rất chối.
Nhưng nó vẫn cứ khóc, hẳn là đau lắm. Nàng chợt thấy sốt ruột, trong lòng tự nhiên thấy xót, vội dỗ dành, lau nước mắt nước mũi:
- Em bé, đừng khóc nữa, ta không cố ý đâu!
- Hức, hức… ta không phải em bé bình thường, ta là con của mẫu thân cơ mà! – Nó mếu máo.
Con? Lúc này nàng mới giật mình. Tự nhiên từ trên trời nhảy xuống một đứa bé như vậy, là nàng chưa ý thức được mình là mẹ của nó. Giấc mơ này thật kì quặc.
- Thôi được, ngươi muốn gì? Đừng khóc nữa…
Chợt nó im bặt, ánh mắt ánh lên tia nhìn tinh quái gian xảo, nhìn y hệt Tử Thu:
- Mẫu thân còn ngây thơ quá, người chả biết gì cả, sau này sinh ta ra phải cho ta bú chứ?
Nàng ngây người ra, đúng vậy, là nàng sắp sinh con. Nhưng đứa bé này thật kì lạ, không chỉ lanh lợi hơn thường, mà nó còn quá thông minh tinh quái, chợt nàng cũng thấy ngờ vực:
- Này, đến lượt ngươi dạy ta sao? – Nàng lườm nó – Ngươi rốt cuộc là con hay là cha của ta vậy? Mà có đúng là em bé trong bụng, con của ta không? Làm sao ngươi thông minh bất thường vậy, vì ngươi là yêu nghiệt sao?
- Đúng vậy! – Ánh mắt nó ánh lên tia đỏ thẫm như trêu chọc nàng – Ta đã có linh hồn, lại còn thông minh hơn người một phần do ta là yêu nghiệt, hơn nữa là do ta còn là yêu nghiệt ngàn năm tuổi mẫu thân à!
- Ngàn năm tuổi? – Nàng vô cùng kinh ngạc.
- Ta chính là đứa bé bị người bỏ đi một ngàn năm về trước!
Nàng lại kinh hãi một phen, vội hoảng hốt lùi lại phía sau.
- Và ngươi bây giờ cũng quay lại để trả thù? – Khắp người nàng bắt đầu run rẩy.
Không ngờ đứa bé do Vân Yên bỏ đi kiếp trước là yêu nghiệt đã có linh hồn, hẳn nó cũng như Huyết Mặc đã căm thù nàng lắm. Bây giờ thì không hay rồi, không chỉ có Huyết Mặc muốn tìm nàng trả thù, mà đến con của yêu nghiệt là đứa bé này cũng đến tìm nàng.
Nhưng không ngờ đứa bé chỉ thở dài. Rồi nó làm bộ mặt đáng yêu hồn nhiên mà nói:
- Xem ta có đáng yêu không, mẫu thân? – Nó cười, còn lộ ra hàm răng chưa mọc đủ – Ta không giống người phụ thân ngốc nghếch mù quáng của ta đâu!
Xem vẻ ngây ngô, dễ thương đầy trong sáng của đứa bé trước mặt, nàng lại thấy không còn sợ hãi. Nó nói rằng nó không muốn trả thù nàng, nó là em bé của nàng sao?
Nhưng rốt cuộc nó là con của Huyết Mặc, linh hồn đứa bé đó cũng tái sinh sao? Chợt nàng thấy thật mông lung.
- Mẫu thân đang nghĩ gì vậy? – Nó lại lon ton lại gần, ánh mắt nũng nịu ra vẻ muốn nàng bế.
- Ngươi đúng thật không giận ta?
- Mẫu thân yêu thương ta nhiều nhiều bù lại, ta sẽ không giận nữa… – Nó lại rúc rúc vào mình nàng.
Thế là nàng lại ngồi dưới tán cây đó, trong lòng là một tiểu hài tử vô cùng đáng yêu. Thấy nó mơ màng, nàng khẽ bế ngửa nó ra, miệng hát ru khe khẽ…
Cảm giác này thật bình yên…
Nàng cúi xuống ngắm nhìn đứa bé, cái miệng chúm chím này thật đáng yêu, khiến người ta muốn cắn, hơn nữa cái miệng này ăn nói lại rất lợi hại, giống Tử Thu quá…
Nhìn gương mặt nó có nét nào giống nàng không nhỉ, sao toàn thấy giống cha, không lẽ y toàn gen trội, bất công quá…
A, không phải, cái tai nó giống tai nàng chưa này, xem ra cũng được an ủi…
Cứ như thế, dường như nàng cảm thấy trôi qua được một lúc. Lát sau nó từ từ tỉnh dậy, dụi dụi mắt, mỉm cười.
- Mẫu thân, lúc nãy ta thấy người ngồi khóc, còn muốn nói chuyện với ta…
- Hả? – Nàng ngạc nhiên thốt lên. Lúc nàng cảm thấy mệt mỏi, bế tắc vừa nãy, thì ra nó cũng cảm nhận được thật.
Nó sờ sờ lên mặt nàng, ra vẻ an ủi:
- Đừng lo, đã có ta đây, ta sẽ bảo vệ mẫu thân…
Nó thật đáng yêu, cũng thật chân thành, giống như y khi nói là sẽ mãi mãi bảo vệ nàng. Nhớ đến đây, chợt nàng lại cảm thấy cõi lòng tê tái, Tử Thu của nàng, không biết đã ra sao nữa…
- Mẫu thân, ta dẫn người đi gặp phụ thân? – Nói rồi nó níu áo nàng, ý muốn dắt nàng đi.
Gặp phụ thân là sao? Nàng còn cảm thấy ngạc nhiên thì nó đã tiếp lời:
- Phụ thân đang trốn tránh, không muốn tiếp nhận ma lực của mụ Huyết Hồ hay cả ta để tỉnh dậy, ta dẫn người đến chỗ linh hồn của phụ thân!
…
…
Nó từng bước dẫn nàng đi, cả hai lại bước đi trong cõi hư ảo một hồi.
- Phụ thân của ngươi đâu?
- Sắp đến rồi! – Nó chỉ tay về phía trước mặt.
….
….
Phía trước hiện ra, hình như là một bờ suối quen thuộc. A, đó có phải là bờ suối ở rừng Nam Cương? Nhưng cũng lại có nét giống bờ suối trong rừng mà nàng và Tử Thu đi hái thuốc…
Ngồi trên một tảng đá xa xa, có một nam tử dáng người quen thuộc. Là y sao?
Lòng nàng lại thấy xao xuyến lạ thường, nàng không đợi nó dắt đi mà định chạy đến ngay. Chợt nó níu áo nàng lại mà nói:
- Mẫu thân bình tĩnh đã, người nhìn kĩ một chút…
Nàng quay ra nhìn lại phía y, y lúc này ngồi bên tảng đá một mình, đôi mắt hướng ra xa xăm, đôi mắt dường như là màu đỏ thẫm.
- Đó là… – Chợt mình nàng khẽ run rẩy.
- Xem ra, phụ thân đã quay lại là Huyết Mặc hoàn toàn rồi, không chỉ còn là “Tử Thu” người biết trong kiếp này nữa, người nên chấp nhận thôi… – Nó thở dài.
Thấy đôi mắt nàng hoảng loạn, lại ánh lên vẻ bi thương, nó lại an ủi:
- Mẫu thân, ta biết người khó chấp nhận, ta cũng mong hai người hạnh phúc bên nhau dưới tư cách Vân Anh và Tử Thu của kiếp này… nhưng mà, có một số chuyện không tránh được…
Lại thấy nàng im lặng, đôi mắt lại lặng lẽ tuôn lệ, đứa bé cũng mếu máo theo. Vân Anh thấy nó khóc sụt sùi như vậy, như sực tỉnh ra, lại cúi xuống dỗ dành nó:
- Được rồi, mẫu thân không khóc, ngươi cũng đừng khóc nữa…- Nàng ôm nó vào lòng.
- Mẫu thân… – Nó lại thôi khóc, mỉm cười – Đừng sợ, có ta đây, để ta giúp mẫu thân trừng phạt phụ thân, người cứ đứng núp ở đây xem là được…
Nói rồi, nó bất ngờ rời khỏi lòng nàng, kéo tay nàng lại chỗ một tảng đá to để núp, rồi tự mình chạy lại phía phụ thân.
Sau tảng đá, cõi lòng nàng dõi theo cũng chẳng yên.
Thấy người lạ, y chợt giật mình, ánh mắt thoáng sẫm màu hơn, quay về phía đứa nhỏ.
- A ha, phụ thân! – Nó cười nói vui vẻ, định sà vào lòng y.
Nàng cũng cứ nghĩ y sẽ ngạc nhiên vì sự xuất hiện của đứa bé, nào ngờ y cũng dang tay ra đón nó vào lòng.
- Phụ thân ngốc, đã lâu không gặp! – Nó dùng đôi tay vỗ vỗ vào mặt y – Phụ thân tái sinh trước ta để sinh ra ta phải không?
Chợt thấy ánh mắt y biến chuyển nhiều cảm xúc kì lạ. Phía này, cõi lòng nàng cũng mơ hồ. Y là Huyết Mặc sao? Vậy nhân tính là Tử Thu đã bị dung hòa sao?
Cái gì mà đã lâu không gặp, thì ra trước đây linh hồn nó vẫn theo linh hồn oán hận của Huyết Mặc sao?
Đứa bé lại ngồi trong lòng y, vui vẻ trò chuyện:
- Phụ thân sao lại trốn tránh? Phụ thân nói gì đi? Người có phải khi dùng cấm thuật là đã dung hòa linh hồn, nhân tính, ma tính cùng hợp nhất lại rồi không? Nếu không thì cũng không dùng được…
- Đúng vậy… – Y đáp – Bắt đầu là khi ta lao theo nàng xuống, dường như trong khoảnh khắc đó ta cảm nhận được tất cả, còn có tất cả kí ức hai kiếp thống nhất lại…
Đứa bé nhìn phụ thân, ánh mắt đầy thương cảm:
- Phụ thân ngốc, cuối cùng người hồi sinh hoàn toàn nhưng vẫn không hận mẫu thân được!
Y im lặng, chỉ có đứa nhỏ nói:
- Phụ thân, ta biết người đang trốn tránh, không muốn tỉnh dậy để đối mặt với mẫu thân, vì người không biết làm sao? – Bỗng nhiên nó lại lườm y – Nhưng người cứ thử hành hạ mẫu thân xem, ta sẽ thiêu hết cả cái giáo này…
- Ngươi không hận mẫu thân của ngươi?
- Có, ta từng hận mẫu thân Vân Yên, nhưng bây giờ ta nhìn nhận người hoàn toàn khác, khi bây giờ người đã là một thiếu nữ đáng yêu, lại vô cùng thánh thiện hơn nhiều lần, cũng như phụ thân khi thấy nàng đau khổ, cũng không kìm lòng được…
Y thở dài, khép đôi mắt, ôm chặt đứa bé.
- Hài tử, ngươi biết không, khi hợp nhất lại, ta thực lòng vừa phẫn nộ, vừa đau khổ, lại vừa yêu thương nàng da diết…
- Phụ thân, ta bảo này, cách tốt nhất là người hãy tách bạch chuyện của hai kiếp mà sống, hãy sống như cuộc sống mà người đã sống dưới tư cách Tử Thu, yêu thương mẫu thân Vân Anh, bá bá là Tử Thiên, quên tất cả đi, sống như một con người…
Sống như một con người…
Y trầm tư một hồi lâu. Sau tảng đá, cõi lòng nàng cũng đau xót, bối rối.
Hồi sau y tự dưng lên tiếng:
- Có lẽ ngươi nói đúng, hài tử!- Y xoa đầu nó – Ngươi biết không, đã rất lâu về trước, khi là Huyết Mặc của kiếp trước, bản thân trong ta, dù được cứu về, truyền ma lực để tu thành ma, dường như vẫn tồn tại chút ý nguyện muốn sống như con người, ta… đã từng muốn sống hạnh phúc như một con người…
- Phụ thân, ta cũng đoán thế, đó là lý do suốt hai mươi ba năm, linh hồn dường như bị phân tách, chỉ có ma tính và hận thù ngủ yên, người đã sống như một con người, để rồi yêu thương mẫu thân theo một cách rất chân thật…
Y lại nhìn xa xăm, giọng từ từ kể lại:
- Hơn ngàn năm trước, chỉ vì người trong nhà ta quá đói nên đã ăn trộm lương thực của bộ tộc dùng để tế thần, nên ta là đứa trẻ chịu cảnh đem tế thần linh… khi chết đi, xác bị quẳng dưới suối, linh hồn ta đã rất oán hận… Lão giáo chủ nhặt được ta về, truyền lại ma lực, giúp ta tu thành yêu nghiệt. Trước khi tiêu tán linh hồn, giáo chủ cũng nói với ta rằng, thực lòng chính ông ta cũng khao khát làm người, mặc dù ông ta cũng oán hận loài người, bảo ta hãy chiêm nghiệm xem… Và rồi, cho đến khi ta gặp lại cô gái ấy, Vân Yên. Khi đó nàng là công chúa, yểu điệu xinh đẹp, lại vô cùng lương thiện, nàng đã dùng ít của cải và lương thực ít ỏi trong phủ để phát cho dân nghèo, làm ta thấy động lòng. Càng xúc động hơn, nàng đã một mực xin tha cho một đứa bé sắp bị chặt tay vì ăn cắp lương thực… Và lòng ta khao khát mãnh liệt được yêu thương nữ nhi ấy…
Đứa bé rúc trong lòng y mỉm cười, đột nhiên nó nghĩ ra điều gì, quay ra hỏi:
- Tại sao lại là gặp lại? Trước đó người đã gặp mẫu thân rồi?
Chỉ thấy tự nhiên y mỉm cười:
- Gặp rồi, trước đó lại hơn trăm năm…
- Là sao phụ thân?
- Hơn trăm năm trước đó nữa, khi ta còn là đứa trẻ mười tuổi trong bộ tộc, trước khi xảy ra chuyện bị tế thần, trong bộ tộc có một đứa bé gái tám tuổi, con của tộc trưởng. Cô bé không như lão tộc trưởng tham lam nhẫn tâm ấy, nàng thường bí mật gói thức ăn trong nhà ra cho ta và những đứa trẻ nghèo đói, sau này bị phát hiện, lão tộc trưởng nhốt nàng trong nhà, không cho ra ngoài, một năm sau thì cô bé đó mắc bệnh lạ qua đời… người duy nhất tốt với ta cũng không còn nữa. Khi nhìn thấy Vân Yên, ta mơ hồ cảm nhận được nàng…
- A! – Đứa bé reo lên sung sướng – Vậy là phụ thân với mẫu thân đã có duyên từ ba kiếp, lợi hại, lợi hại, cái này thì hơn hẳn bá bá rồi!
Lại thấy y im lặng một hồi, đứa bé lại động viên:
- Phụ thân, nếu như trước đây không thành, hãy gạt bỏ mà sống cho kiếp này, người còn mong làm người, các giáo đồ trừ mụ Huyết Hồ cầm thú ra thì cũng nên để họ siêu sinh đầu thai kiếp khác, thật ra, cái người hận nhất vẫn là vì kiếp trước mẫu thân không yêu và lừa dối người phải không?
- Hài nhi, xem ra ngươi nhìn thấu lòng ta… ta cũng từng có ý định muốn từ bỏ…
- Vậy tại sao người vẫn lẩn tránh?
- Ta đã làm tổn thương nàng, hơn nữa nàng sẽ khó chấp nhận ta lúc này, nàng chỉ yêu phần người trong ta, trong ta còn có ma tính và thù hận… Thực sự, cả nàng và ta có lẽ khó tha thứ cho nhau… – Giọng y đầy trầm lắng.
- Phụ thân à… – Nó mếu máo – Không biết đâu, ta không muốn mồ côi đâu…
- Mẫu thân ngươi sẽ yêu thương ngươi, còn ngươi, có thể quyết định con đường của mình, ngươi muốn làm giáo chủ yêu nghiệt hay từ bỏ để làm người là quyền của ngươi…
- Phụ thân! – Nó gào to, lại bù lu bù loa – Không phải người định ra đi đấy chứ? Không cho người ra đi!
- Đó là cách giải quyết tốt nhất! – Y xem chừng rất cương quyết.
Phía sau tảng đá, cõi lòng nàng vừa tan nát đau khổ, vừa vô cùng day dứt, nàng thực sự không biết làm sao?
Y muốn ra đi? Vì không thể đối mặt với nhau nữa sao?
Cả hai cũng từng làm tổn thương lẫn nhau, nếu như vô tình kiếp trước nàng đã nhẫn tâm như vậy, để y đem lòng oán hận sang kiếp này…
Nhưng, y vẫn đã yêu thương nàng, y từng nói sẽ mãi mãi trân trọng bảo vệ nàng… Đã yêu nhau chân thật như vậy…
Nàng không giống y, nàng chỉ có kí ức kiếp này và tin tưởng vào kiếp này, đến bây giờ, nàng vẫn không muốn chấp nhận mình là Vân Yên, nàng chỉ muốn là nàng, và muốn được yêu như đã yêu…
Dù y đã hoàn toàn hồi tỉnh thành Huyết Mặc, có lẽ bây giờ trong lòng y mới đang thực sự đấu tranh giữa yêu thương và thù hận… nhưng nàng thực sự không muốn y ra đi..
Nàng từng sợ hãi con người thật của y là Huyết Mặc, nhưng nếu y phải thực sự ra đi để giải quyết mọi việc…
Suy nghĩ trong đầu bao nhiêu vụt qua, nhưng bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, là nàng không muốn mất y.
- ĐỦ RỒI! – Bỗng nhiên nàng đứng lên, tiến về phía cha con họ – Ta đã ở đây, và cũng nghe thấy!
Đứa bé thấy nàng bước ra thì tự nhiên thôi khóc, ánh mắt chợt có chút hoan hỉ.
Còn y khi thấy nàng, hơi giật mình, nhìn nàng chăm chăm một vài giây, rồi quay mặt đi, dường như rất khó xử.
- Huyết Mặc, ngươi hận ta sao? – Chẳng hiểu sao lúc này nàng lại bình tĩnh, không sợ hãi, mặc dù cõi lòng vẫn đang đau đớn.
- Ngươi cũng đã biết lý do khiến ta muốn hận ngươi! – Y không nhìn thẳng vào nàng.
Đứa bé ngơ ngác, có chút thất vọng khi thân phụ, thân mẫu hội ngộ nhau mà lại cư xử với nhau như thế, không khí đầy căng thẳng như vậy, nó chỉ biết nhìn qua nhìn lại hai người.
Chẳng hiểu nàng nghĩ gì, một hồi sau dũng cảm lên tiếng:
- Ngươi không dám đối mặt với ta? Nếu đã căm hận ta như vậy, tại sao bây giờ ngươi không dám trả thù?
Cả nàng và y đều biết, bây giờ trong y là yêu thương và căm hận đan xen, đã yêu nàng như vậy, nhưng thảm cảnh kiếp trước nàng đã gây ra cho y và toàn giáo, tất cả như vẫn ở trước mắt. Bản thân nàng cũng thấy hành động của Vân Yên rất khó tha thứ, nếu là kiếp trước nàng nhẫn tâm như vậy, nàng cũng thấy phải oán trách mình.
Nhưng không phải nàng đã đầu thai thành một thiếu nữ ở thế giới khác sao, và nàng cũng từng yêu rất chân tình…
Nhưng mọi chuyện thật khó để nói rằng không có chuyện gì xảy ra… Dù y có muốn lại sống như Tử Thu, nhưng xem ra quá khứ khiến người ta khó chấp nhận mọi việc…
Càng yêu sâu đậm, càng hận sâu sắc… Trong y không chỉ hận nàng, mà còn hận con người …
Tình hình dường như không thể cứu vãn, chỉ có nước chia tay, quên đi lẫn nhau sao?
Nàng lại không thể kìm lòng mà rơi lệ. Đứa bé cũng cảm nhận thấy không thể hàn gắn được nhân duyên rối rắm của hai người, nó cảm thấy tội nghiệp, lại bật khóc theo.
Đã có thể kết thúc, đối với nàng, tất cả lại thành hư vô sao?
Nhưng nàng không cam tâm, liệu còn có thể níu kéo được sao?
Trước mắt nàng, mọi kí ức tươi đẹp giữa nàng và y một lần nữa hiện ra trong đầu, những kí ức ngọt ngào đó, từng vui vẻ bên nhau đến vậy…
Nàng chợt đau xót nhận ra, khi bên y, nàng là một cô gái vô tư và mạnh mẽ…
Phải, không phải nàng luôn là cô gái mạnh mẽ của y, cũng giống như lúc trước y khuyên nàng khi dứt khoát với Tử Thiên, bây giờ tình huống của nàng lẽ nào lại tương tự như vậy.
Tử Thu nói rằng, có bệnh thì phải trị…
Nàng phải kết thúc một cách mạnh mẽ giống như trước, có phải như vậy không? Để y sẽ nhớ đến nàng là một cô gái mạnh mẽ. Nàng, không bao giờ muốn thừa nhận mình là Vân Yên, dù bây giờ nàng có thể cam chịu mọi hận thù trút lên mình nếu như đó đơn thuần là kiếp trước.