Chờ sau khi Phó Ấu Sanh kể cho Ân Mặc nghe về chuyện đi mua sắm hôm nay.
Phản ứng đầu tiên của Ân Mặc không phải là mẹ anh trí tuệ nhường nào.
Mà là ――
"Bọn họ đã ức hiếp em."
Phó Ấu Sanh không để bụng: "Mẹ đã khịa lại rồi."
"Được rồi, anh đừng cản trở nỗ lực của em."
"Em nhất định phải rinh cúp Ảnh hậu Quốc tế có sức ảnh hưởng nhất về, không để sau này mẹ hải mất mặt trước mặt Tiêu phu nhân!"
Ân Mặc cảm thấy địa vị trong gia đình của mình càng ngày càng nguy hiểm.
Anh nhíu mày trầm tư một hồi, đột nhiên mở miệng: "Chẳng lẽ em không nghi ngờ mẹ đây là cho em một quả táo ngọt trước, thực ra là vì dỗ em sinh con sao?"
Phó Ấu Sanh nhướng mi nhìn anh, "Ân Mặc, anh đây là lời người nói sao?"
"Mẹ không phải loại người này."
"Em không hiểu bà ấy, bà ấy chính là loại người này." Ân Mặc ôm lấy eo thon của cô, đồng tử đen kịt như mực nhìn cô một cách nghiêm túc.
Phó Ấu Sanh lập tức bịt mắt anh lại: "Cứ cho là mẹ vì muốn khiến em sinh con, em cũng bằng lòng sinh cho mẹ!"
"......"
Người đàn ông trước giờ luôn thong dong bình tĩnh lần đầu tiên cảm thấy sự việc vô cùng khó nhằn.
Cái gì gọi là sinh con cho mẹ anh.
Mẹ anh rốt cuộc đã làm thế nào mà tẩy não được vợ anh vậy.
Ân Mặc đặt Phó Ấu Sanh đang phớt lờ anh lên giường, sau đó cầm di động rời khỏi phòng ngủ chính.
Đối với việc Ân Mặc rời đi, Phó Ấu Sanh cũng chỉ nhìn anh một cái, rồi sau đó lại dồn hết tâm trí vào cuốn kịch bản.
Cô nhất định phải đóng phim thật tốt.
Bộ phim "Thịnh Thế" này, cô có dự cảm, nhất định sẽ khiến cho cô đột phá trở ngại trong kỹ thuật diễn, tiến thêm một bước nữa.
Trước cửa sổ kính sát đất ở phòng khách.
Ân Mặc hiếm khi gọi điện cho mẹ vào đêm khuya.
"Mẹ, hôm nay mẹ nói cái gì với Ấu Ấu rồi?"
Ân phu nhân cảm thấy thằng con này đúng là uổng công nuôi dưỡng rồi, bắt đầu không thể hỏi một chút xem người mẹ là bà đây hôm nay có mệt hay không, đã hưng sư vấn tội.
"Làm sao?"
Môi mỏng của Ân Mặc hơi mím lại, ngữ điệu ảm đạm: "Cô ấy lại có thể nói muốn sinh con cho mẹ."
"Rốt cuộc mẹ đã tẩy não cô ấy thế nào vậy?"
Ân phu nhân bị chọc cười: "Đúng là con dâu tốt của mẹ mà."
"Hiểu chuyện hơn con trai."
"Con trai thật sự đã nuôi phí công."
Ân Mặc nghe giọng điệu chế nhạo kia của bà, biết ngay không hỏi được gì, vì thế anh không nhanh không chậm: "Con dâu tốt của mẹ bây giờ bị mẹ kích thích đến mức toàn tâm toàn ý vào diễn xuất, còn muốn nỗ lực đoạt cúp Ảnh hậu quốc tế, không để cho mẹ mất mặt trước mặt Tiêu phu nhân."
"Cho nên, mẹ cũng đừng nghĩ đến cháu trai nữa, ủng hộ con dâu mẹ đoạt giải đi."
Tiếng cười của Ân phu nhân đột ngột tắt lịm: "......"
"Hai ngày nữa mẹ thử nói với con bé, sự nghiệp quan trọng, gia đình càng quan trọng hơn."
Ân Mặc: "Đừng mà mẹ, lỡ như mẹ nói thêm hai câu, cô ấy coi mẹ như Bồ Tát để cung phụng cũng nên."
"Có lẽ mẹ càng muốn có một cô con dâu giống y như tín đồ."
Ân phu nhân: "!!!"
Mẹ nó chứ, thằng cún con này rốt cuộc có biết nói chuyện không vậy.
Sau khi cúp điện thoại, Ân phu nhân nhìn về phía Ân Lâm đang đọc sách ở bên cạnh: "Anh nói Ân Mặc rốt cuộc giống ai?"
Ân Lâm: "Lớn lên giống anh, đẹp trai."
Ân phu nhân không vui: "Thông minh xảo trá cũng giống anh."
Khát vọng sống của Ân Lâm rất mãnh liệt, nói chuyện dễ nghe tựa như không cần tiền: "Thông minh chắc chắn là giống em, cả gia đình em là người thông minh nhất."
"Đừng không biết xấu hổ, một đống tuổi như thế rồi, chín chắn một tí." Ân phu nhân tắt đèn, nhân tiện đá ông ấy một cước, cũng may con trai không giống ông ấy ở khoản này.
Con trai từ nhỏ đã điềm tĩnh trưởng thành sớm quá mức.
Đúng là ―― đột biến gen.
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.