Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 52: Bảo bối



Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- ------------------------

"Chậc...... đó chẳng phải người cũ thích đụng hàng cậu, Trình thứ gì đó ấy nhỉ?"

Tần Trăn thò người ra xem tấm hình Phó Ấu Sanh chụp.

Chiếc di động này của cô ấy không hổ được trang bị camera độ phân giải cao, không uổng công mua.

Nhìn xem, cách xa như vậy mà cũng có thể chụp được rõ ràng hàng mi giả của cô ta.

Phó Ấu Sanh trả lại di động cho Tần Trăn, thong thả ung dung cầm khăn tắm lên lau nước trên người: "Người ta tên là Trình Thư Từ."

"Không phải là Trình thứ gì đó."

Tần Trăn tùy ý phất phất tay, "Một ý tứ."

Cô ấy thấy trong ảnh là hình ảnh Trình Thư Từ đang cười xinh đẹp duyên dáng(*) khoác tay một người đàn ông trung niên, hiếu kỳ hỏi: "Gia thế của cô ta không phải rất tốt sao, tại sao cũng lòi ra đi cùng kim chủ?"

(*)Nguyên văn là 巧笑倩兮 – Xảo tiếu thiến hề: Là một câu thơ nổi tiếng trong Kinh Thi, có nghĩa là người phụ nữ cười đến xinh đẹp, cười đến quyến rũ (theo Baidu)

Câu này dịch nghĩa ra tiếng Việt là: Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên. (Theo thivien – Đọc cả bài thơ)

Người đàn ông trung niên cũng là một ông trùm truyền thông có tiếng trong làng giải trí, tổng tài của Truyền thông Chúng Hoa, trọng điểm là ―― hình tượng ông ta marketing ở trên mạng là một người yêu vợ yêu con, còn rất được cư dân mạng săn đón.

Nếu như cái này lộ ra ngoài, con đường trong giới giải trí của Trình Thư Từ tuyệt đối sẽ bị chôn vùi.

Đôi mắt long lanh ngập nước của Phó Ấu Sanh hơi hơi nheo lại, vừa rồi cô chụp ảnh là hành vi tự bảo vệ phản xạ có điều kiện, bởi vì hai người này ở chung một chỗ, nhìn thế nào cũng không thích hợp cho lắm.

Trình Thư Từ bởi vì lý do xuất thân, từ trước đến nay luôn tự hào thanh cao ngạo mạn, việc đi cùng kim chủ, thoạt nhìn cứ rất kỳ dị.

"Cái này trái lại cũng rất bình thường, ở giới giải trí muốn có tài nguyên tốt hơn, hoặc là từng bước từng bước leo lên, dựa vào thực lực, có lẽ cô ta vừa muốn đi đường tắt, lại không muốn bị người trong nhà biết."

Thấy Phó Ấu Sanh không đáp, Tần Trăn tự mình suy đoán, "Sau lưng người nhà, muốn có thêm tài nguyên hàng top."

"Có điều cậu chụp tấm ảnh này, là muốn bóc phốt cô ta hả?"

Phó Ấu Sanh nhìn Tần Trăn, hơi nhướng mi, trả lời xa xăm: "Mình trông có vẻ nhàm chán thế hả."

Tần Trăn: "Vậy thì không có......"

"Tiên nữ Sanh Sanh của chúng ta không dễ dàng gì hạ phàm, đang bận rộn í."

"Ba hoa." Phó Ấu Sanh không tức giận liếc cô ấy.

"Tổng tài của Truyền thông Chúng Hoa ở trong yến hội lần trước, từng mời mình khiêu vũ, nhưng đã bị mình từ chối." Đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh chống dưới cằm, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, "Sau đó ông ta thông qua người khác hẹn mình mấy lần, đều bị Văn Đình chặn lại."

"Bây giờ Trình Thư Từ đột nhiên đặt hẹn với ông ta, mình có chút dự cảm không lành."

Tần Trăn hít một ngụm khí lạnh: "Mẹ kiếp...... cậu đừng dọa mình nhá."

"Tốt nhất là không có."

Phó Ấu Sanh hiểu rõ Trình Thư Từ, từ nhỏ đã muốn giẫm cô dưới chân, hiện giờ ở giới giải trí, sao có thể cam tâm làm một cái bóng của cô.

Khoảng thời gian này không có động tĩnh gì, có lẽ là muốn tung đại chiêu.

"Lòng đề phòng người không thể không có."(*)

(*)Cả câu là 害人之心不可有, 防人之心不可无 – Hại nhân chi tâm bất khả hữu, Phòng nhân chi tâm bất khả vô: Lòng hại người không thể có, lòng đề phòng người không thể không có (tục ngữ)

"Không sai, ở giới giải trí, chúng ta vẫn phải cảnh giác chút."

Phó Ấu Sanh lôi kéo Tần Trăn, "Chúng ta chụp ảnh đăng Weibo trước đã."

Tần Trăn: "Được."

......

=================

Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.

+