Người họ Ân nào đó gia giáo nghiêm khắc về nhà đúng giờ.
Trong căn biệt thự rộng lớn, phòng khách vẫn sáng đèn.
Xuyên qua cửa sổ sát đất, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng yêu kiều đang ngồi trên ghế quý phi ở bên cạnh đọc kịch bản.
Một tia sắc ấm xẹt qua đáy mắt Ân Mặc, thả bước tiến vào biệt thự.
Căn biệt thự trống rỗng, cuối cùng lại nghênh đón nữ chủ nhân của nó thêm lần nữa.
Rõ ràng chỉ là thêm một người nữa mà thôi, nhưng Ân Mặc lại cảm thấy, trống trải tịch mịch ban đầu, đã biến mất không còn tăm hơi.
Thay vào đó là sự ấm áp dễ chịu tràn đầy tim phổi.
"Ấu Ấu."
Ân Mặc treo áo khoác ở huyền quan, sau khi thay dép lê, liền đi thẳng đến ghế quý phi ở bên cạnh cửa sổ sát đất.
"Nhớ anh à?"
Phó Ấu Sanh đã tắm xong, lúc này đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu lam khói, trên đầu gối đắp một chiếc chăn mỏng, nửa nằm trên ghế, mái tóc đen nhánh dài bồng bềnh uốn lượn, tóc đã dài đến dưới eo, theo động tác của cô, gần như rũ xuống tấm thảm sạch sẽ.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Ân Mặc.
Uể oải nâng mí mắt: "Tự mình đa tình."
Nhìn người phụ nữ vừa giản dị lại mềm mại.
Ân Mặc đột nhiên khom lưng ôm cô một cái, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Ấu Ấu, để anh ôm em một chút."
May mắn cô trở về rồi.
Mặc dù là không còn dáng vẻ chăm sóc dịu dàng ân cần với anh như trước kia.
Làm nũng cũng được, tức giận cũng được, tùy hứng cũng được, thậm chí cho dù không còn yêu anh như trước cũng không sao cả, chỉ cần cô bằng lòng trở lại, là được.
Ân Mặc chưa từng nghĩ rằng, bản thân mình thế mà cũng có một ngày yêu cầm thấp đến như thế.
Anh vừa mới đi ra ngoài, trên người vẫn còn cảm giác lạnh thấu xương.
Phó Ấu Sanh không vui đẩy anh ra.
Ném chiếc khăn mỏng trên người lên người anh: "Trên người anh lạnh chết đi được, mau đi tắm rửa thay quần áo đi."
"Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
Cô nghiêm túc nhìn Ân Mặc, đôi mắt đen trắng rõ ràng không hề chớp, nhấn mạnh: "Vô cùng quan trọng."
Ân Mặc khẽ cười, có thể khiến cô nghiêm túc đến mức quên luôn việc hỏi anh hôm nay dấu hickey có bị ai phát hiện hay không như vậy.
Là quan trọng đến mức nào.
"Em có thể nói trước." Ân Mặc cảm nhận được xúc cảm ấm áp mềm mại của cái chăn mà cô ném qua, cực kỳ giống cảm giác cô dành cho mình.
Lúc nói chuyện, ngón tay thon dài không chút để ý vuốt ve lớp chăn vải len một chút.
Phó Ấu Sanh đập cánh tay anh một cái.
"Anh có thể đàng hoàng chút hay không."
Đang quấn chăn, vẫn không quên thả thínha người ta.
Không biết bản thân trông như thế nào sao?
Phó Ấu Sanh đẩy anh: "Mau đi tắm rửa."
Thấy anh không động đậy, Phó Ấu Sanh chỉ đành đứng lên, tự mình kéo anh lên lầu.
Đưa người đến phòng tắm, đồng thời đóng cửa lại.
Phó Ấu Sanh vừa muốn nghỉ ngơi một lát, người nào đó trong phòng tắm lại tác yêu rồi.
"Ấu Ấu......"
Phó Ấu Sanh không muốn để ý tới anh.
Anh đang tắm thì có thể có việc gì.
"Ấu Ấu."
Cửa phòng tắm bị kéo ra.
Người đàn ông đang không mảnh vải che thân, chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu xanh lam đậm quanh eo.
Để lộ dáng người hoàn mĩ rắn rỏi không thể nghi ngờ.
Phó Ấu Sanh vốn dĩ đang ngồi, đập vào mắt liền có thể nhìn thấy đường nhân ngư, cơ bụng với đường nét tuyệt đẹp của người đàn ông.
"Có đẹp không?"
Thanh âm mỉm cười của người đàn ông khiến Phó Ấu Sanh tức khắc lấy lại tinh thần, lập tức thu hồi ánh mắt, đúng lý hợp tình: "Nhìn qua cái mà thôi, anh còn thẹn thùng?"
Ân Mặc gật đầu thuận theo: "Em không những có thể nhìn, còn được phép đích thân sờ thử."
Phó Ấu Sanh kiềm chế bàn tay ngoe ngoe trục rịch.
Để biểu cảm của mình trông có vẻ nghiêm túc một chút: "Anh tắm rửa cho tử tế không được à, lại ra ngoài làm cái gì?"
Ánh mắt sâu thẳm của Ân Mặc lộ ra vài phần hàm ý vô tội: "Em chưa chuẩn bị đồ ngủ cho anh."
"Tự anh không có tay à, còn muốn người khác chuẩn bị cho." Phó Ấu Sanh không vui cà khịa một câu, sợ anh lại lãng phí thời gian, vội vàng mở cửa tủ trong phòng ngủ, tùy tiện ném một bộ đồ ngủ cho anh.
"Nhanh lên."
"Vâng vâng vâng, bà Ân."
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.