Ân Mặc lấy di động ra search một chút xem kỳ sinh lý tới sớm thì phụ nữ sẽ có gì không thoải mái, phải giải quyết thế nào.
Đối với lời nói vừa rồi của cô, là do ân ái, Ân Mặc dĩ nhiên sẽ không tin.
Xem xong giải đáp của bác sĩ.
Ân Mặc thấy cửa phòng tắm đóng chặt, không có gõ cửa.
Quay người xuống lầu đến phòng bếp.
Chờ đến khi Phó Ấu Sanh tự chuẩn bị xong đi ra ngoài, nhìn thấy căn phòng trống rỗng.
Cảm xúc trong mắt thu lại mấy phần, lông mi rũ xuống, chầm chậm trở lại giường và nằm xuống.
Nhắm mắt lại.
Như thể trong không khí đều là hương vị mát mẻ, tuồng kịch ầm ĩ vừa rồi kia giống như nằm mơ.
Đột nhiên.
Trong hô hấp trừ giá lạnh ra, còn có thêm một hương vị ngọt ngào.
Phó Ấu Sanh theo bản năng mở mắt ra.
Lại thấy người đàn ông vốn đã rời khỏi phòng, bưng một cái khay đi tới.
Cổ tay trắng nõn tinh xảo, khiến người ta vô thức không để ý đến đồ dùng trên tay.
Thấy ánh mắt sững sờ của Phó Ấu Sanh.
Giọng nói của Ân Mặc dịu dàng mềm mại: "Đau à em?"
Thường thì, đến trước ba bốn ngày không phải là vấn đề lớn, nhưng Ân Mặc nghĩ đến bình thường Phó Ấu Sanh đều rất đúng giờ, lần này đột nhiên đến sớm, có lẽ là thân thể không thoải mái.
Gần đây cô phải chịu rất nhiều áp lực, có lẽ sẽ biểu hiện ở phương diện này.
Nghe thấy thanh âm dịu dàng của Ân Mặc, Phó Ấu Sanh không nói lời nào, hai mắt nhìn anh không chớp mắt.
Ân Mặc tưởng cô bị đau.
Ngón tay thon dài đỡ lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, để cô dựa vào đầu giường một cách vững vàng, tiện tay nhét một chiếc gối vào sau lưng cô.
Lúc này mới ngồi bên giường, rót trà gừng đường đỏ(*) trong bình giữ nhiệt vào chiếc bát sứ trắng.
(*)红糖 – Hồng đường (đường đỏ), hay còn gọi là đường nâu, đường mật (chưa kết tinh, chưa tinh chế). Ngày xưa tui vô tri đọc đường đỏ mà cứ nghĩ đường có màu đỏ, thế nên note cho nó chắc cú chứ hông có ý gì khác đâu:))
Động tác chầm chậm, đặc biệt tự nhiên khoan thai, như thể đã làm vô số lần.
Khi nắp được mở ra, vị ngọt vốn chỉ thoang thoảng, lập tức xộc thẳng vào mũi.
Vị cay độc hữu của gừng cùng với đường đỏ ngọt ngào hòa quyện vừa phải với nhau.
Nháy mắt xâm chiếm hô hấp của Phó Ấu Sanh.
Cô vô thức cau mày.
Không thích ăn gừng.
Thấy Phó Ấu Sanh quay đầu đi, Ân Mặc trực tiếp dùng muỗng múc một muỗng, đưa đến bên môi cô: "Uống xong sẽ dễ chịu."
"Em không đau bụng, không cần uống." Phó Ấu Sanh không có nhân cơ hội làm nũng với Ân Mặc, cô chỉ đơn giản là không muốn uống nước gừng ngọt.
Ân Mặc không sốt ruột, thổi thổi khí nóng: "Anh đặc biệt nấu cho em, ít nhiều cũng uống một chút?"
"Vừa rồi anh ra ngoài nấu cái này?" Phó Ấu Sanh xuyên qua làn sương trắng lơ lửng phía trên bát sứ trắng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ân Mặc.
Trước đây mỗi lần cô tới kỳ, đều là đầu bếp nấu nước đường đỏ, không bỏ thêm chút gừng nào.
Ân Mặc lại tiếp tục đưa thìa lại bên môi Phó Ấu Sanh: "Cho nên nể mặt anh đi, bà Ân."
Phó Ấu Sanh nhìn anh chằm chằm một lúc.
Cuối cùng vẫn hé mở môi đỏ.
Để anh đút từng ngụm từng ngụm nước gừng đường đỏ cho mình.
Một miệng vị gừng, cô lại vào phòng tắm đánh răng lần nữa rồi mới trở lại giường.
Rõ ràng cảm thấy mình không ngủ được.
Nhưng không biết vì sao, thân nhiệt của người đàn ông bên cạnh khiến cô cảm thấy an toàn.
Rất nhanh liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Ân Mặc dậy sớm, đến thư phòng hoàn thành cuộc họp video buổi sáng, đồng hồ mới chỉ 7 giờ.
Trong biệt thự có quản gia và những người hầu khác lo liệu, chỉ là bình thường sống ở trong sân phía sau biệt thự, sẽ không làm phiền đến sinh hoạt của họ.
Hôm nay Ân Mặc gọi đầu bếp và người hầu trở lại, chăm sóc Phó Ấu Sanh.
"Phu nhân vẫn chưa rời giường sao?"
Ân Mặc xuống lầu đi về hướng đảo bếp, định rót nước.
Quản gia đã đưa nước ấm qua: "Vâng thưa tiên sinh."
"Phu nhân vẫn chưa tỉnh ạ."
Ân Mặc nhìn về phía phòng bếp: "Mấy ngày nay, làm thêm một số món bổ dưỡng dành cho phụ nữ cho phu nhân."
Chờ sau khi bọn họ đáp lại.
Ân Mặc nói thêm: "Sáng nay nấu trà gừng đường đỏ trước đã."
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.