Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 61



"Em... biết người đó à?" Đường Nghiên trầm giọng hỏi, cảm thấy có gì đó liên quan đến nàng.

  Thẩm Du Âm quay đầu nhìn xuống chân, tay lơ đãng nghịch cỏ khô trên mặt đất, " em không chỉ biết người ấy, hơn nữa còn ở trong nhà của người ấy."

  Vừa nói xong, Đường Nghiên có chút kinh ngạc, nàng không ngờ rằng nhân vật chính trong câu chuyện của học tỷ vậy mà là cô Kỷ, kết hợp với câu chuyện lúc trước cô Kỷ kể Đường Nghiên lớn mật phỏng đoán: "Chị sẽ không là....em gái cùng cha khác mẹ của cô Kỷ chứ?"

  Quả thật không thể tưởng tượng nổi, lại cảm thán thế giới này quá nhỏ.

  Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy chị liền cảm thấy có điểm quen thuộc, bộ dáng của Thẩm Du Âm cũng có vài phần giống cô Kỷ.

  "Không ngờ cô ấy lại nói với em chuyện này, vậy cô ấy có kể cho em nghe về tôi không?" Thẩm Du Âm hỏi.

  Đường Nghiên lắc đầu, "không có."

  Nàng vẫn còn rất sốc, nói cách khác, mẹ của học tỷchính là người phụ nữ đã làm tan vỡ gia đình cô Kỷ năm đó, còn học tỷ chính là em gái từ trên trời rơi xuống được đưa về nhà, đâu óc nàng bây giờ đang rất rối bời.

  Thẩm Du Âm tự giễu cười nói: "Đường Nghiên, có một chuyện tôi phải thú nhận với em, kỳ thật lúc mới tiếp cận em, tôi chỉ muốn tìm hiểu xem em và người đó có quan hệ như thế nào. Sau đó chúng ta thân nhau hơn thì tôi nhận ra rằng em là một người rất trong sáng và rất tốt. Khi ở cạnh em tôi không thấy ý xấu gì cả, chỉ đơn thuần là tình bạn thuần khiết không có tư lợi, rất lâu rồi tôi không có cảm giác như vậy.

  Đường Nghiên mím môi, lặng lẽ nhìn mặt hồ trước mặt, "em nghĩ khi làm bạn vẫn là nên rõ ràng và đơn giản thì tốt hơn."

"Đường Nghiên" Thẩm Du Âm đột nhiên gọi tên nàng.

  "Hả?"Đường Nghiên quay đầu nhìn chị.

  Thẩm Du Âm cứ như vậy nhìn nàng, nở một nụ cười nhẹ: "Vậy em có bằng lòng làm bạn gái của tôi không?"

  "Hả?" Đường Nghiên như bị dọa đến, trong mắt hiện lên một tia bối rối.

  Thẩm Du Âm nhìn thấy câu trả lời trong mắt nàng, xua tay, giả vờ không quan tâm nói: "Ồ, tôi đùa đấy, hôm nay em bị lừa hai lần rồi."

  Đường Nghiên cười xấu hổ nói: "Em rất ngu ngốc."

  "Được rồi, cũng muộn rồi, chúng ta nhanh chóng về thôi, nếu không sẽ bị quản lý ký túc xá nhốt bên ngoài mất. Tôi sẽ thuê phòng bên ngoài, hôm nay tôi uống khá nhiều nên khi ở cùng em không biết sẽ xảy ra cái gì đâu

  "Học tỷ, chịlại nói đùa."

  Thẩm Du Âm cười lớn, đưa tay chống vai nàng dùng sức đứng lên.

  Đường Nghiên cũng đứng dậy, hai người đi về phía ký túc xá.

  Khi họ đến ký túc xá, là 22:29 phút còn đúng một phút nữa là đến giờ, dì quả lí ký túc xá đã đứng ở cửa chuẩn bị khóa cửa nhìn thấy họ còn cằn nhằn lần sau mà về muộn như thế nữa sẽ không cho họ vào.

  Cuối cùng cũng đến thứ sáu, hôm nay buổi chiều chỉ có một tiết Đường Nghiên thu dọn đồ đạc xách túi đến lớp, tan học đi thẳng đến cổng trường, đợi xe buýt. Cũng không trực tiếp về nhà mà đi đến siêu thị thần trước cô Kỷ dẫn nàng đi, lại nói nàng đến Hoa đô lâu như vậy nhưng đây mới là lần đầu tiên nàng đi siêu thị một mình nên động tác đẩy xe vẫn chưa quen lắm rất chậm rãi, sợ không cẩn thận sẽ va vào người khác.

  Nàng cũng không biết làm sơn hào hải vị gì chỉ đơn giản vài món ăn nhà, nên nàng sẽ làm những món nàng sở trường, cô Kỷ vất vả như vậy nàng cũng nên làm chút gì đó chia sẻ với cô những chuyện trong khả năng.

  Hơn nữa, thật tuyệt vời khi có thể nấu một bữa ăn cho người mình thích.

  Ớt xanh, khoai tây, cần tây đều được nàng chọn loại tươi nhất, đẩy xe đẩy tới tủ sữa chua nàng nhớ rõ loại cô Kỷ thích nên cũng lấy một ít để vào trong xe. Mua sắm xong, trả tiền xong xuôi nàng ra ngoài đi bộ đến trạm xe buýt bên kia đường để đợi xe, mới bốn giờ, còn kịp.

  Xe buýt ngày thứ sáu đông hơn nên Đường Nghiên gần như đứng suốt quãng đường về, may mắn là thể lực của nàng đã tốt hơn trước rất nhiều. Xách một đống đồ lỉnh kỉnh từ trạm xe buýt đến cửa nhà, đặt túi dưới chân, bàn tay hằn những vết trắng đỏ, nàng bấm mật mã cửa.

  Trong nhà không có đèn, tương đối yên tĩnh, Đường Nghiên mang đồ đi vào, đóng cửa lại, ngập ngừng gọi: "Cô Kỷ? cô Kỷ ơi?"

  Không có ai trả lời, có lẽ cô ấy vẫn đang ngủ trưa vẫn chưa có dậy. Trước tiên Đường Nghiên đem hết nguyên liệu đã mua đặt trên bàn bếp, sau đó quay về phòng cất túi cùng cặp sách rồi đững trước cửa phòng cô Kỷ, nhẹ nhàng gõ cửa

  "Cô Kỷ, con về rồi."

  Không nghĩ tới cửa phỏng theo động tác của nàng bị đẩy ra một chút, theo khe hở nàng thấy chăn gấp gọn gàng trên đầu giường, cô Kỷ không có ở nhà.

  Nàng cảm thấy hơi thất vọng trong giây lát, nhưng lại vui lên ngay lập tức, không sao, vậy đi nấu cơm rồi đợi cô về.

  Nói là làm, Đường Nghiên xắn tay áo lên bắt đầu nấu ăn.

  Mọi động tác đều rất khéo léo thuần thục, dù sao ngày trước nàng đã làm rất nhiều chẳng qua lúc đó không thực sự tình nguyện, nhưng ở đây thì lại khác, nếu có thể, nàng muốn mỗi ngyaf đều nấu cơm cho cô, nghĩ thôi cũng cảm thất thật vui vẻ cũng thật chờ mong.

  Năm giờ chiều, Bội Văn đang báo cáo công việc với Kỷ Du Thanh trong văn phòng, Kỷ Du Thanh nhìn thoáng qua thời gian đột nhiên ngắt lời:"Được rồi, Bội Văn, những việc còn lại tôi sẽ xử lý vào tuần sau, tan làm thôi."

  "Sao cơ, tan làm?" Bội Văn kinh ngạc, đang định hỏi có chuyện gì không.

  Kỷ Du Thanh liền nói: " Hôm nay cuối tuần Nghiên Nghiên về, chị sẽ về sớm một chút."

  "Ồ~~~" Bội Văn kéo dài thanh âm, cười nói " đã biêt", tay khép lại văn kiện " để em đưa chị về".

" Được"

  Đường Nghiên đang nấu món cuối cùng, thính giác của nàng rất nhạy cảm nghe thấy có người đang mở cửa, nàng quay lại nhìn thấy chị Bội Văn và cô Kỷ cùng nhau xuất hiện, nàng vui vẻ hô lên: "Cô kỷ, chị Bội Văn!"

  "Nghiên Nghiên, sao hôm nay về sớm như vậy" Kỷ Du Thanh chống nạng đi vào cửa thay giày.

  "Con đã mua đồ ăn và nấu xong rồi."

  Thay giày xong, Kỷ Du Thanh ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu hỏi Bội Văn: "Hay em ở lại ăn tối đi."

  Bội Văn nhanh chóng liếc nhìn Đường Nghiên, xua tay nói: "Không, không, tối nay em có hẹn lần sau có cơ hội nhất định sẽ thử tay nghề của Đường Nghiên."

  "Được rồi, trên đường về lái xe cẩn thận."

  "Được, vậy em đi đây, Đường Nghiên, tạm biệt!" Bội Văn đứng ở cửa vẫy tay với nàng.

  "Tạm biệt, chị Bội Văn!" Đường Nghiên cũng giơ tay vẫy vẫy.

  Bội văn đi lúc này chỉ còn hai người, Kỷ Du Thanh đi về phía Đường Nghiên, nụ cười vẫn đậu trên môi rất lâu chưa tan đi: "Sao hôm nay con về sớm như vậy, còn nấu cơm. "

  "Buổi chiều chỉ có một tiết học, con muốn... con muốn nấu ăn cho cô Kỷ." Đường Nghiên trong lòng thật khẩn trương tim đập nhanh hơn.

  "Con làm món ngon gì thế, thơm quá."

  "Chỉ là mấy món ăn ở nhà bình thường hay nấu thôi." Đường Nghiên lẩm bẩm.

  "Cô thích ăn những món cơm nhà.

  Kỷ Du Thanh bỏ nạng xuống, nhờ Đường Nghiên đỡ cô lại, Đường Nghiên thật cẩn thận giúp cô ngồi cẩn thận trên bàn ăn, lại giúp cô xới bát cơm nóng hổi, phục vụ tận tình cùng chu đáo.

  "Được rồi, đừng phục vụ cho cô nữa, ngồi xuống cùng nhau ăn đi" Kỷ Du Thanh thúc giục.

  "Vâng!" Đường Nghiên gật đầu, ngồi xuống đối diện Kỷ Du Thanh.

  Lúc này, nàng lén nhìn cô Kỷ, muốn biết phản ứng của cô ấy sau khi ăn xong, trái tim căng thẳng nhảy lên tận cổ họng.

"Rất ngon" Kỷ Du Thanh nói.

  Đường Nghiên vô cùng vui vẻ: "Thật sao?"

  Kỷ Du Thanh nhịn không được ăn thêm một miếng cơm cùng đồ ăn, "Nghiên Nghiên làm đồ ăn, có mùi vị quen thuộc, cô rất thích."

  Vậy mỗi ngày con sẽ làm cho cô!

  Đường Nghiên chưa bao giờ dám nói ra những lời này, mà ngầm biểu đạt bằng một cách khác: "nếu cô Kỷ thích, khi nào có thời gian con sẽ làm nhiều hơn."

  "Được!" Kỷ Du Thanh ngẩng mặt lên cười với nàng, giây phút đó Đương Nghiên cảm thấy tim mình như đang tan chảy vậy.

  Tại sao cô Kỷ lại dịu dàng như vậy, xinh đẹp như vậy, quyến rũ như vậy? Ngay cả khi mỉm cười với nàng Đường Nghiên đều không tự kiểm chế được tim đập mạnh hơn.

  "Đứa nhỏ ngốc này, nhìn chằm chằm cô làm gì, mau ăn cơm đi" mặt Kỷ Du Thanh hiên lên một tia đỏ bừng.

  "Vâng vâng ..!" Đường Nghiên lập tức cúi đầu ăn một miếng lớn.