Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 62



  "Ăn từ từ thôi", Kỷ Du Thanh dông dài.

  Hai má Đường Nghiên phồng lên, trong lòng vui mừng không tả được, nàng thật sự rất vui vẻ, vui vì cô Kỷ muốn ăn đồ nàng nấu, vui vì cô Kỷ ăn thấy ngon, nói chung là vui vẻ vì tất cả.

  "Cô Kỷ, ăn thêm đi!" Đường Nghiên miệng vẫn còn đồ ăn nói không rõ.

  "Con cũng nên ăn nhiều một chút" Kỷ Du Thanh cười nói.

  "Vâng" Đường Nghiên cười ngọt ngào, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

  Kỷ Du Thanh bỗng nhiên dừng đũa, ngước mắt lên hỏi nàng:"Cuối tuần này con có dự định gì không?"

  Đường Nghiên sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn cô: "Con không có sắp xếp gì..... cô Kỷ có chuyện gì sao?"

  "Vậy ngày mai theo cô đến bệnh viện kiểm tra lại một chút" khi nói chuyện cô Kỷ luôn mang theo một nụ cười trên môi.

  "Đã khỏi rồi sao?" Đường Nghiên vui mừng khôn xiết.

  "Cô cảm thấy gần khỏe hơn rồi nên đang nghĩ đến việc đến bệnh viện kiểm tra. Nếu không có vấn đề gì thì cô có thể ngừng dùng nạng."

  "Thật tốt, ngày mai mấy giờ ạ?"

  "Nhìn con sao lại hưng phấn như vậy, ngày mai con cứ ngủ thoải mái đi, ăn sáng xong chúng ta sẽ đi."

  "Vâng!" Đường Nghiên gật đầu.

  Ăn tối xong, Đường Nghiên vội vàng thu dọn mọi thứ để cô Kỷ đi nghỉ ngơi, hơn nữa những việc này bây giờ là trách nhiệm của nàng.

  Kỷ Du Thanh không trở về phòng, thay vào đó ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV, cô chỉ cẩn ngẩng mặt lên là có thể thấy bóng dáng Đường Nghiên đang rửa bát, nàng làm việc như được tiêm máu gà, tuổi trẻ làm việc thật hăng hái. Đường Nghiên hy vọng khung cảnh hài hòa và đẹp đẽ này có thể kéo dài mãi mãi, sự ngọt ngào như mật ong tối nay sợ là sẽ kéo dài cả buổi tối mất.

  Rửa bát xong, Đường Nghiên lấy ra một hộp sữa chua trong tủ lạnh mà chiều nay nàng mua ở siêu thị, lặng lẽ đi tới chỗ Kỷ Du Thanh, nói: "Cô Kỷ, cái này."

  Kỷ Du Thanh sửng sốt một chút, hiển nhiên là kinh ngạc: "Con mua cái này à?"

  Đường Nghiên gật đầu, vẻ mặt có chút rụt rè.

  "Cám ơn Nghiên Nghiên!" Kỷ Du Thanh đưa tay nhận lấy, vội vàng nói: "Con cũng thử một chút đi, có thể con cũng sẽ thích."

  "Không, không,con không uống, con mua cái này là cho cô." Đường Nghiên liên tục xua tay.

  "Không sao đâu, cậu cứ uống một hộp đi nếu con không thích, sau này cô sẽ không để con uống nữa."

  Theo lời khuyên của cô Kỷ, Đường Nghiên cũng lấy một hộp tới, ngồi ở phía bên kia ghế sofa, nếm thử một chút, cảm giác mềm mượt hương vị khó tả, tóm lại khi xuống đến dạ dày nàng lại càng thấy khác loại mà nàng vẫn thường uống.

  "Thế nào, có được không?" Kỷ Du Thanh hỏi.

  "Ngon ạ."

  Không biết có phải do cô Kỷ nói uống ngon hay thực sự hương vị đả động đến nàng mà Đường Nghiên bỗng dững cũng thấy thích loại sữa này.

  "Con thích là tốt rồi."

  Trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình Mỹ kịch tính. Bề ngoài, hai người có vẻ nghiêm túc xem nhưng thực ra họ đang bận tâm đến việc riêng của mình.

  Đường Nghiên ngồi một lúc, đan ngón tay vào nhau: "Mẹ của cô Kỷ đã khỏe hơn chưa?"

  "Hôm qua cô gọi điện đến viện dưỡng lão hỏi, tình hình không tệ, cũng lâu rồi cô chưa gặp bà ấy, đợi khi kiểm tra lại không có vấn đề gì cô sẽ đi thăm bà ấy."

  "Con cũng muốn đi" Đường Nghiên nóng lòng muốn nói.

  "Con thực sự muốn đi đến đó à, dù sao ở đó cũng đều là người già hoặc bệnh nhân", Kỷ Du Thanh đang nói rồi dừng lại một chút rồi nói tiếp " bây giờ người trẻ cũng không thích đến những nơi như thế".

  "Có gì đâu ạ, ai rồi cũng phải già đi, sau này con cũng vậy mà."

  "Hiếm có người trẻ nào có tư tưởng như vậy", Kỷ Du Thanh cảm khái, dùng giọng điệu trêu đùa nói: "Không lâu nữa cô cũng sẽ bước vào hàng ngũ lão nhân rồi."

  Đường Nghiên nghe xong rất không vui, nắm chặt tay tranh luận với cô: "Không đúng, cô Kỷ rõ ràng còn rất trẻ."

  "Hơn ba mươi rồi còn trẻ, rất nhanh sẽ đến bốn mươi."

  "Con thấy cô Kỷ còn rất trẻ, trông không giống như đang ở độ tuổi ba mươi chút nào."

  Kỷ Du Thanh bị nàng chọc cười " vậy con cảm thấy cô lớn bao nhiêu" nói xong cô quay đầu nhìn mặt nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau.

  Một khắc đó, thời gian dường như đã dừng lại, Đường Nghiên nhìn thấy trong mắt cô Kỷ tràn đầy nhu tình, nàng không khỏi nuốt nước bọt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, dương như đại não không thể khống chế được hành vi hồ đồ nói ra một câu " có lẽ cũng chỉ bằng con".

  Dứt lời, Kỷ Du Thanh bật cười, phá vỡ bầu không khí có chút mơ hồ, "đồ ngốc, dù nhìn trẻ đến mấy cũng không thể trẻ bằng con được, bây giờ con là một cô gái mười tám tuổi như một đóa hoa vậy, thật biết nịnh cô Kỷ vui."

  "Con không có, con nói đều là sự thật." Đường Nghiên nói xong nhỏ giọng than thở dù sao nàng cũng không gặp nhiều người tốt như cô Kỷ mà so sánh, tất nhiên điều này nàng nào dám nói ra


  "Kỷ nghỉ đông có hai tháng, đến lúc đó cô đưa con ra nước ngoài chơi."

  Đường Nghiên nghe xong có chút kinh ngạc: "Đi... nước ngoài?"

"Ừ." Kỷ Du Thanh trả lời với một nụ cười.

  Đường Nghiên không thể tin vào tai mình, trời biết nơi xa nhất mà nàng từng đến trong cuộc đời chính là Hoa Đô, trước đó cô Kỷ đã đưa cô đến đảo chơi, nào dám mơ tưởng ra nước ngoài.

  "Sao vậy, con không muốn đi à?" Kỷ Du Thanh thấy nàng im lặng lại hỏi.

  Đường Nghiên lắc đầu: "Con là đang ngạc nhiên, nhưng ra nước ngoài chắc chắn rất tốn kém."

  "Tiền không phải là vấn đềđiều quan trọng là nó có thể giúp con có được trải nghiệm và nhìn ra thế giới rộng lớn hơn. Đây là điều các cô gái phải làm nếu có cơ hội".

  Đêm đó, Đường Nghiên nằm trên giường trằn trọc, suy nghĩ chuyện này, ra nước ngoài là như thế nào, ra nước ngoài cảm giác như thế nào, với kiến ​​thức hạn hẹp của mình, nàng không thể tưởng tượng được sẽ như thế nào..

  Nàng có lẽ đã hiểu một phần những gì cô Kỷ nói với nàng. Con gái phải tích lũy kinh nghiệm và tìm hiểu thế giới rộng lớn hơn nếu có cơ hội.

  Lúc này, chiếc điện thoại di động đang sạc đặt trên bàn đầu giường vang lên vài tiếng bíp, đó là âm thanh của tin nhắn WeChat, nàng nhanh chóng cầm lên, màn hình hiện thị tin nhắn từ Bội Văn.

  Bội Văn: [Tiến triển thế nào rồi? # thè lưỡi#nụ cười xấu xa]

  Đường Nghiên giơ điện thoại lên gõ tin nhắn trả lời:[ Nào có cái gì tiến triển.]

  Trong lời nói lộ ra ngượng ngùng.

  Bội Văn: [ Với tôi em còn giấu diếm làm gì, tôi chính là đứng về phe em].

  Đường Nghiên: [Thực sự không có tiến triển gì cả, cô Kỷ luôn coi em như một đứa trẻ, hẳn là không có suy nghĩ đến phương diện kia.]

  Bội Văn: [Tôi cảm thấy chị ấy rất quan tâm em, chưa thấy chị ấy đỗi đãi với ai như thế bao giờ, chính tôi cũng chưa được, chẳng qua chuyện này cũng không nên sốt ruột, em có tính toán gì không?]

  Đường Nghiên: [ Em dự định trước tiên sẽ học tập chăm chỉ để bản thân đủ mạnh mẽ, tự tin và đủ năng lực, rồi một ngày nào đó sẽ đứng trước mặt cô ấy và thú nhận mọi chuyện.]

  Bội Văn: [Được rồi, dù sao thì em cũng phải nhanh lên, chị ấy cũng đang già đi theo năm tháng, tôi chỉ mong chị ấy có một bến đỗ.]

  Đường Nghiên dừng lại nhìn tin nhắn trên màn hình, sau đó trả lời cô: [Nhưng nếu cô Kỷ không thích em hoặc cô cho rằng đồng tính luyến ái là ghê tởm... Kỳ thực, đây cũng là điều em lo lắng bấy lâu nay. Nếu em để cô ấy biết đứa trẻ mà chính mình chăm sóc lại có cái tư tưởng như vậy với mình thì cô ấy có thấy em ghê tởm không.]

  Bội Văn: Cũng không thể không có khả năng này, nhưng theo tôi mấy năm đi bên cạnh chị ấy có thể phân ra hai điều thứ nhất chị ấy không có qua lại với đàn ông, thứ hai cũng có thể chị ấy không thích phụ nữ.]

  Đường Nghiên: [Vậy là em vẫn còn một nửa cơ hội để gây ấn tượng với cô ấy.]

  Bội Văn: Bây giờ e đã rất tốt rồi, có thể tối ngày ở chung, không phải có câu lâu ngày sinh tình sao, tôi tin tưởng em nhất định có thể làm được.]

  Đường Nghiên: [ Em cũng hy vọng như vậy.]

  Bội Văn: [Nhân tiện, tuy bề ngoài chị ấy trông có vẻ là một nhưng thực ra nội tâm lại khá mềm mại, tôi thấy có thể liên quan đến gia đình, tuy rằng ở phương diện tình cảm chị ấy biểu hiện vô dục vô cầu nhưng trong lòng vẫn là khát cầu ấm áp, nếu như em vì chị ấy làm gì đó nhất định chị ấy sẽ rất cảm động.]

Vì cô làm gì đó, Đường Nghiên suy Nghĩ suốt buổi vấn đề này, nàng nhất định phải làm chút gì đó, từ trường đến giờ đều là cô Kỷ chăm sóc nàng, sưởi ấm cho nàng mà không biết rằng chính cô mới là người cần được sưởi ấm.

  Đường Nghiên: [Tại sao chị muốn giúp em?]

  Bội Văn: [Lý do rất đơn giản, bởi vì theo tôi, em là người phù hợp nhất.]