Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 66



  Sau khi đưa Đường Nghiên vào xe, Kỷ Du Thanh đi vòng tới ghế lái, ngồi vào trong xe, cô đóng cửa lại, xoay người kéo dây an toàn bên phải ghế của Đường Nghiên, khi định rút tay lại đột nhiên Đường Nghiên ôm chặt tay cô ánh mắt mơ màng hơi thở nồng đậm mùi rượu, " cô Kỷ con rất thích cô".  Cơ thể Kỷ Du Thanh sững sờ trong giây lát, nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ bình tĩnh,"Nghiên Nghiên con uống nhiều quá, nói nhảm gì vậy." Sau đó cô kéo tay nàng ra, trở lại chỗ ngồi, thắt dây an toàn cho bản thân nhịn không được lại liếc nhìn Đường Nghiên, thấy nàng dựa lưng vào ghế không biết đã ngủ hay còn thức.  Cô thu lại ánh mắt, khởi động xe, nhả phanh tay, nhả chân ra khỏi phanh, tự nói: "Nghiên Nghiên, bây giờ chúng ta về nhà thôi."  Đường Nghiên ngồi ở một bên vẫn chưa nói lời nào.  Thành phố đã bước vào màn đêm, cửa sổ xe được đóng hết lại yên tĩnh chạy trên đường, dường như tự động ngăn cách mọi âm thanh với thế giới bên ngoài, dọc đường đi hàng nghìn ngôi nhà với những ánh đèn tịch mịch quá mức im lặng Kỷ Du Thanh nâng tay mở nhạc trên xe, một khúc nhạc dương cầm, khiến con đường về nhà bớt nhàm chán hơn.  Sau khoảng nửa tiếng hai người về đến nhà.  Kỷ Du Thanh đỗ xe trước cửa gara, tắt máy, bật đèn trong xe, giơ tay nhẹ nhàng lay vai Đường Nghiên, " Nghiên Nghiên, dậy nào, về đến nhà rồi"  Không có phản ứng.  Kỷ Du Thanh đành phải xuống xe đỡ nàng ra, xem ra đứa nhỏ này buổi tối uống không ít.  "Nghiên Nghiên, chúng ta xuống xe thôi" Kỷ Du Thanh đỡ cánh tay nàng toàn bộ trọng lượng của Đường Nghiên dựa vào người cô, Kỷ Du Thanh thiếu chút nữa trật thắt lưng may mẵn đỡ được nàng ổn định, " có nghe thấy cô nói không?"  Đường Nghiên ngẩng mặt lên, hơi thở đều là mùi rượu, hướng về phía cô cười một cách ngốc nghếch: "Cô Kỷ, chúng ta đang ở đâu?"  "Chúng ta về nhà rồi"Kỷ Du Thanh đóng cửa xe lại, đỡ nàng đi tới cửa.  Đường Nghiên cảm thấy chân mình bước đi nhẹ nhàng như đang đi trên mây, thật sự rất vui.  Sau khi mở cửa trở vào nhà, Kỷ Du Thanh cố gắng hết sức dùng một tay mở đèn phòng khách, sau đó tiếp tục đi vào, thật vất vả cuối cùng cũng đến được phòng ngủ của Đường Nghiên, Kỷ Du Thanh hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần để đem đứa nhỏ này tới giường ngủ.  Kết quả trăm triệu không nghĩ tới, lại chính mình cũng bị ngã xuống giường.  Bởi vì vết thương cũ ở chân còn chưa lành nên lúc đi cô vô tình bị vấp ngã, bị trọng lực đẩy xuống, Đường Nghiên vì vậy cũng đè xuống, ép chặt đến mức cô không thể cử động.  Kỷ Du Thanh cố gắng đứng dậy, dùng không biết bao nhiêu lực mới đẩy nàng ra được nhưng mới nâng được nửa người dậy, Đường Nghiên lại đè lên, hai tay ôm lấy eo cô, trong nháy mắt, mặt cũng kề sát lại vào cô như là làm nũng

  "Cô Kỷ Nghiên Nghiên rất thích cô, rất thích cô, Nghiên Nghiên muốn vĩnh viễn cùng cô một chỗ.  Kỷ Du Thanh cứ như vậy năm ở trên giường Đường Nghiên, trên người giuống như có con bạch tuộc ngây thơ quấn lấy không nhúc nhích được, đầu óc cô có chút chập chờn, có chút bối rối không biết nên cười hay nên khóc, tâm trang của cô lúc này rất phức tạp không thể nói nên lời.  Đúng lúc này, có một đôi môi lạnh lẽo áp vào má cô, Kỷ Du Thanh theo bản năng né tránh, tim đập gia tốc.  Cô nói lắp bắp không rõ: "Nghiên Nghiên...từ nay trở đi... con không được tùy tiện uống rượu nữa".