Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 67



"Không uống, con không uống nữa... từ nay về sau con sẽ nghe lời cô, được không." Đường Nghiên ôm lấy cổ cô, lời nói của nàng mang theo hơi nóng phả vào cổ cô, ngứa ngáy làm say lòng người.

  Toàn thân Kỷ Du Thanh cứng đờ bất động, như bị chạm vào công tắc nguồn, ngay cả hơi thở cũng trở nên chậm rãi, cô cố gắng thốt ra vài từ từ cổ họng: "Không... chỉ cần không uống là được"

  Đường Nghiên lại ôm chặt lấy cô, dùng hai tay ôm thật chặt không chịu buông ra, một lúc sau dường như không có động tĩnh gì, Kỷ Du Thanh mới thận trọng nghiêng đầu nhìn lại nhẹ nhàng gọi nàng: " Nghiên Nghiên?"

  Người phía trên đang thở đều đều, Kỷ Du Thanh nằm lại ngửa mặt lên trần nhà hít một hơi thật sâu, rốt cục tối nay xảy ra chuyện gì vậy, thật loạn, rất loạn.

  Giữ nguyên tư thế này gần nửa tiếng, Kỷ Du Thanh xác định Đường Nghiên sẽ không tỉnh lại nữa, mới mạnh dạn nhấc cánh tay của nàng ra rồi ngồi dậy, sau đó nhấc chân nàng ra, cẩn thận đặt nàng nằm ngay ngắn lại trên giường. Đứng ở đầu giường nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Đường Nghiên cô bỗng nhiên cảm thấy tò mò.

  Rốt cuộc trong đầu đứa nhỏ này đang chứa cái gì.

Không ở lại quá lâu, kỶ Du Thanh tắt đèn đóng cửa lại, đi ra khỏi phòng.

  Cô mang dép lê đi vào phòng khách, nhìn căn lớn trống trải, Kỷ Du Thanh nhất thời có điểm hoảng hốt nhớ tới thời gian trước, mỗi ngày một mình sống, một mình ngồi ăn cơm, cuộc sống lúc nào cũng chỉ có một người, vậy mà Nghiên Nghiên mới chỉ đến đây ở có mấy tháng mà cô đã gần như không nhớ rõ cuộc sống trước đây của mình

  Ngây người một lúc, chuông điện thoại liên tiếp vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Kỷ Du Thanh nhìn quanh, liền phát hiện là điện thoại trong túi đang đổ chuông, là cuộc gọi của Trương Mễ Nhã

  Cô nhấc máy nâng điện thoại lên tai, một bên hướng tủ lạnh đi tới "sao vậy?"

  "Hai người về đến nhà rồi." Trương Mễ Nhã nói.

  Kỷ Du Thanh mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai nước, " tới rồi, cậu còn chưa ngủ sao?"

  "Không phải là mình lo lắng sao, tại mình cho Đường Nghiên uống nhiều như vậy nên có chút áy náy" Trương Mễ Nhã cười hì hì để che đậy sự tự trách của mình.

  "Cậu còn biết như vậy" Kỷ Du Thanh ngăn gọn năm chữ biểu đạt tâm tình của mình.

  "Là lỗi của mình, con bé thế nào rồi? ổn không? Không nôn chứ?

  "Không có" Kỷ Du Thanh dừng một chút, đóng cửa tủ lạnh lại, lấy nước đi về phía phòng ngủ của mình, " ra xe là ngủ luôn"

  Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi, tại mình vui quá quên mất con bé mới mười tám tuổi, vừa nãy mình còn bị chồng giáo huấn một trận, nói mình ham rượu đến đứa bé mười tám tuổi cũng không tha."

  Khóe miệng Kỷ Du Thanh nhếch lên khẽ cười: "Về điểm này, mình và chồng cậu có quan điểm như nhau."

  "Được rồi được rồi, tối nay là mình không đúng, hai người đừng mắng mình nữa, mình cũng muốn giữ thể diện, được chứ!"

  Kỷ Du Thanh bên này cười không ngừng nói:"Đậu Đậu ngủ rồi à?"

  "Con heo nhỏ ăn uống xong đi ngủ rồi, mình thật ghen tị với con gái, hàng ngày không cần lo lắng gì nữa, lại có người chăm sóc."

  "Được rồi, cũng muộn rồi, mình cũng chuẩn bị đi ngủ đây". Kỷ Du Thanh nói.

  "Được rồi, mình sẽ gọi cho cậu sau, mình cũng đi ngủ đây, chúc ngủ ngon, bai bai."

  "bai bai."

  Kỷ Du Thanh cúp điện thoại, đặt điện thoại lên bàn đầu giường, sau đó ngồi xuống cuối giường, cô dùng tay không vặn nắp chai nước, uống mấy ngụm nước lạnh. Cảm giác lạnh buốt sảng khoái từ cổ họng thấm sâu vào bụng cô, đột nhiên đầu óc cô như bị dội nước, có một giọng nói thúc giục khiến cô tỉnh táo.

Khi màn đêm buông xuống, vầng trăng treo trên cành cây, thành phố vốn ồn ào ban ngày trở nên vô cùng yên tĩnh vào lúc này.

  Một tia ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Đường Nghiên lật người, để lộ đôi chân kẹp trên chăn bông, trong giấc mơ, nàng dường như đang ôm cô Kỷ ngủ, cảm giác rất trân thực, làm cho con con người ta vô cùng thỏa mãn vô cùng an toàn

  Chốc lát sau Đường Nghiên bị cơn khát làm cho tỉnh giấc, miệng đắng lưỡi khô giống như nàng vừa đi qua một vùng sa mạc mà ba ngày rồi chưa được uống nước, cảm giác này khiến nàng không thể yên giấc được.

  Không còn cách nào khác, nàng vén chăn đứng dậy, bật đèn ngủ lên. Đồng hồ trên bàn cạnh giường đã điểm 1h30 sáng, nước trong cốc đã chạm đáy nàng đành phải ra ngoài lấy nước. Đi ra hành lang xuyên qua phòng khách, dường như theo thói quen nhìn sang phía đối diện, đã rất muộn nhưng vẫn còn ánh đèn trong phòng cô Kỷ, là cô đã ngủ chưa nhỉ.

  Đường Nghiên không biết, nhưng nàng muốn biết, lại không dám tiến tới quấy rầy cô.

  Nàng đứng thêm một lúc uống thêm vài cốc nước, cho đến khi bụng căng tròn không chứa thêm nổi nữa mới từ từ quay về phòng với ly nước trên tay.

  Khi trở về phòng, nàng đặt cốc nước xuống sắp xếp lại chăn bông mới phát hiện có thứ gì đó trên giường, nàng nhặt lên đặt trong lòng bàn tay xem, là một cái cúc áo trông rất độc đáo, nàng đưa lên mũi ngửi có một mùi hương thơm ngát giống với mùi hương trên người cô Kỷ.

  Đường Nghiên có chút nghi hoặc tại sao cái cúc áo của cô Kỷ lại rơi trên giường nàng, nàng đưa tap gõ trán mình, một chút cũng không nhớ ra cái gì, chết tiệt, không nhớ chút gì!

  Quên đi, ngày mai lại trả lại cho cô Kỷ.

  Đường Nghiên cẩn thận đặt chiếc cúc áo lên bàn cạnh giường ngủ, nằm nghiêng, nằm đối diện với chiếc cúc áo, nhắm mắt lại sau khoảng một phút, nàng lại mở mắt ra, đưa tay lấy chiếc cúc áo cầm trong lòng bàn tay mãn nguyện rồi ngủ thiếp đi.

  Giấc ngủ này rất sâu cũng rất dài.

  Kỷ Du Thanh dậy làm bữa sáng, cô đợi hơn một giờ vẫn chưa thấy Đường Nghiên dậy, đành phải đến gõ của phòng gọi người.

  [Cốc cốc...cốc cốc cốc.]

  Không ai trả lời.

  Kỷ Du Thanh lại giơ tay lên, sắp rơi xuống thì dừng lại: "Nghiên Nghiên, con dậy chưa? Đã đến giờ ăn sáng rồi."

  Vẫn không có ai đáp lại.

  Kỷ DU Thanh có chút lo lắng, nâng tay vặn tay nắm cửa, mở cửa đi vào. Đường Yên vẫn ngủ say trên giường, không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.

  Cô bước đến bên giường ngồi xuống, vỗ nhẹ vào chăn, gọi tên Đường Nghiên, lúc này Đường Nghiên mới từ từ tỉnh lại, hai mắt sừng phù gấp đôi so với bình thường dường như còn không mở ra được, mơ mơ màng màng nói: " Sớm, cô Kỷ."


  "Vẫn còn sớm, mặt trời đã chiếu đến mông rồi."

  Đường Nghiên quay người nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ, đã gần mười giờ, nàng sợ hãi vội mở chăn ra chống tay ngồi dậy, dụi mắt nói: "Con ngủ quên. "

  Thấy đã đánh thức nàng thành công, Kỷ Du Thanh đứng dậy khỏi giường, bảo nàng thu dọn đồ đạc ra ngoài ăn sáng rồi mới rời đi, Đường Nghiên phát hiện nàng vẫn đang cầm cúc áo kia trên tay, sốt ruột mở miệng: "Cô Kỷ!"

  Kỷ Du Thanh lại quay đầu lại: "Sao vậy?"

  Do dự một chút, cuối cùng nàng cũng lên tiếng.

  "Tối qua cô có bị rơi cái gì không?"

  Kỷ Du Thanh suy nghĩ một chút, "Có vẻ như không có."

"Cô thử nghĩ lại xem" Đường Nghiên nhìn cô rồi nói.

  Kỷ Du Thanh vẫn lắc đầu, hỏi lại nàng, " con thấy cô rơi cái gì sao?"

  Lúc này, Đường Nghiên theo bản năng nói dối: "Không, không có gì."

  Kỷ Du Thanh mím môi nói: "cô ra bàn ăn đợi con."

  "Vâng!"

  Sau khi cô đi ra ngoài, Đường Nghiên xòe lòng bàn tay ra, chiếc cúc áo được nàng nắm trong lòng bàn tay lặng yên nằm đó, lúc này nàng ích kỷ muốn giữ lại thứ đó làm tài sản riêng của mình, có nó, giống như có được cô..

  Đường Nghiên cảm thấy mình trở nên thật xấu xa, chính nàng không kiềm chế được, nàng không thể khống chế những dục vọng càng ngày càng bành trướng của mình.

  Sau khi cất cẩn thận cúc áo, Đường Nghiên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra bước ra ngoài ăn sáng cùng cô Kỷ.

  Đương nhiên Kỷ Du Thanh vẫn khiển trách nàng về vấn đề uống rượu, Đường Nghiên nhiều lần hứa hẹn sau này nàng sẽ không uống rượu bừa bãi nếu không có sự cho phép của cô.

  Kỷ Du Thanh vừa ăn sáng vừa nói: " Chiều nay cô tính sẽ đưa con trở lại trường."

  Đường Nghiên vội ngẩng đầu, từ chối xua tay nói: "Cô Kỷ, hôm nay con hẹn với các bạn cùng lớp để cùng nhau đến trường."

  Lúc này, trong mắt Kỷ Du Thanh hiện lên một tia thất vọng, nhưng cô nhanh chóng che đậy, mỉm cười: "Cô rất vui vì con nhanh như vậy đã hòa nhập cùng các bạn, trên đường nhớ cẩn thận."

  Đường Nghiên gật đầu: "Cô Kỷ đừng lo lắng."

  Kỳ thật nàng đang có tính toán, một thứ mà tạm thời chưa thể nói cho cô Kỷ được.

  Con ngõ nhỏ gần trường học có một tiệm may, Đường Nghiên một mình tới đây, chủ tiệm là một ông lão tóc hoa râm, mắt đeo kính.

  "Xin hỏi, ông có thể giúp cháu khâu chiếc cúc này vào quần áo được không?"

  Ông lão đưa tay nhận lấy, sau đó ngước mắt nhìn quần áo của Đường Nghiên, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Cô bé, trên người cháu có chỗ nào cần khâu cúc chứ."

  "Không phải cái này." Nói xong, Đường Nghiên móc ra một bộ quần áo trong túi của nàng, đó là bộ quần áo nàng thích nhất, cũng chính là bộ quần áo được cô Kỷ mua cho đưa cho ông.

  Ông lão cầm trong tay nhìn một hồi, vẫn không tìm được khe hở cần khâu cúc: "Cô bé, cháu muốn may ở đâu? Hơn nữa, cúc của cháu không có phù hợp với bộ quần áo này."

  Đường Nghiên lật lại quần áo của mình, chỉ vào chỗ ngực gần trái tim: "Có thể khâu chỗ này cho cháu được không?"

  Ông lão thợ may nhìn nàng với vẻ mặt không thể tin nổi cùng khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời nàng nói, làm xong, trả tiền, Đường Nghiên cầm theo quần áo hài lòng đi đến trường.

  Ông lão thợ may đứng trước cửa tiệm, bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: " Dạo này mấy cô bé thật có nhiều ý tưởng không bình thường trong đầu".