Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 91



  Bữa sáng hôm nay có bánh quế, thịt xông khói chiên và nước ép tươi, Đường Nghiên vẫn còn đang ăn mà Kỷ Du Thanh đã muốn ăn xong chuẩn bị đứng dậy, " cô Kỷ không ăn nữa sao?" Đường Nghiên ngẩng đầu hỏi.

  " Cô ăn đủ rồi, con ăn nhiều một chút đi" Kỷ Du Thanh xoay người bưng đĩa ăn đi rửa, rửa xong lau khô tay rồi mới quay lại phòng ngủ, Đường Nghiên chậm rì rì giải quyết bữa sáng, thỉnh thoảng xoay đầu nhìn xung quanh một lúc sau thấy cô Kỷ đi ra quấn khăn trên cổ còn cầm theo găng tay nhìn có vẻ là cô muốn ra ngoài.

  Đường Nghiên nhịn không được vươn cổ hỏi: "cô Kỷ đi ra ngoài sao?"

  "Ừ."Kỷ Du Thanh vừa nói vừa buộc khăn quanh cổ:"Cô ra ngoài làm chút việc, nhưng không biết có kịp về làm bữa trưa không."

  "Không sao, con có thể tự mình xử lý được." Đường Nghiên nhanh chóng xua tay.

  Kỷ Du Thanh dừng một chút, lại hỏi: "Có cái gì muốn ăn không? Khi về cô sẽ mua cho", giống như cha mẹ đi ra ngoài muốn mang đồ ăn ngon cho con cái.

  Đường Nghiên mím môi lắc đầu, cố gắng thể hiện bộ mặt trưởng thành vững vàng của mình trước mặt cô.

  "Thật sự không có?" Kỷ Du Thanh nghi hoặc mỉm cười.

  "Thực sự không."

  "Vậy cô đi đây."

  "Trên đường lái xe an toàn ạ."

  Kỷ Du Thanh nháy mắt với nàng, xoay người đi ra cửa, Đường Nghiên không còn nhìn thấy cô nhưng có thể nghe thấy tiếng cô mở tủ giày rồi tiếng mở cửa, đóng cửa.

  Nàng biết, cô Kỷ muốn đi ra ngoài, nhưng mới sáng sớm như vậy, cô còn ăn mặc đẹp như vậy là muốn đi gặp ai chứ, đầu nàng miên man suy nghĩ, là đi gặp người là nam hay nữ nhỉ.

  Sau khi ăn xong bữa sáng trong im lặng, dọn bàn rửa bát, một mình trong căn nhà lớn như vậy Đường Nghiên không có việc gì làm đành quay về phòng làm bài tập, vừa ngồi xuống chưa được mười phút liền dứt khoát gập máy tính lại, hoàn toàn không tập trung được.

Sau khi đi một vòng đến phòng khách, Đường Nghiên cầm máy hút bụi lau nhà, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đếm thời gian trôi qua.

  Kỷ Du Thanh luôn chú ý đến thời gian khi đặt lịch hẹn, cho tới bây giờ cô luôn đến sớm chứ chưa bao giờ đến muộn, nơi hẹn là một nhà hàng tây ở khu phố sầm uất, cô đến trước yên lặng ngồi trên ghế đợi người tới.

  Vừa mới đến thời gian hẹn, đối phương mặc một bộ vest lịch sự bước vào từ cửa, Kỷ Du Thanh liếc mắt đã nhận ra đối phương, lễ phép vẫy tay chào đối phương như trước, năm tháng dường dừng lại với người đàn ông này, đàn ông và phụ nữ có vẻ thời gian luôn chiếu cố vế trước hơn.

  Tuy nhiên dù sao cũng đã qua mười năm tiền bối cũng không còn vẻ trẻ trung hăng hái nữa mà thay vào đó là sự thành thục ổn trọng hơn rất nhiều.

  Nhìn thấy đối phương đi về phía mình, Kỷ Du Thanh lập tức đứng lên chào hỏi: "Tiền bối, đã lâu không gặp."

  Doãn Thu Bình ánh mắt không hề rời khỏi cơ thể cô, nhìn từ trên xuống dưới, "Em vẫn xinh đẹp như vậy, bao năm qua em không hề già đi chút nào ngược lại còn trở nên quyến rũ hơn."

  "Anh quá khen rồi." Kỷ Du Thanh dừng một chút, nói: " Tiền bối ngồi đi."

  Hai người ngồi xuống không bao lâu, beefsteak Kỷ Du Thanh gọi trước được đem lên cùng với rượu vang, hai người vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện phiếm. Đơn giản nói đến những chuyện xưa cũng coi như cuộc nói chuyện không có gì ngượng ngùng, Kỷ Du Thanh biết đối phương hiện tại giữ chức vụ khá cao ở trường trong lòng cô thực khâm phục, nhưng với năng lực của tiền bối thì cũng không có gì ngạc nhiên.

  " Hiện tại em đang làm gì, vẫn ở công ty kia sao?" Doãn Thu Bình vừa cắt thịt bò vừa hỏi.

  "Đúng vậy, cao không tới thấp không thông" Kỷ Du Thanh tự giễu cười nhạo.

  "Rất tốt, một người phụ nữ đi từ thấp nhất lên được vị trí này thật sự không dễ dàng, có điều đến giờ em vẫn chưa kết hôn à, không lo lắng sao?" Doãn Thu Bình tò mò hỏi

  Kỷ Du Thanh ngượng ngùng cười nói: "Khi còn trẻ, em chuyên tâm vào sự nghiệp, không hề nghĩ tới khía cạnh đó."

  "Vậy, bây giờ cũng nên nghĩ đến" đối phương ngẩng đầu liếc cô một cái, " đáng tiếc bây giờ tôi đã có vợ, nếu không đã theo đuổi em rồi."

  Kỷ Du Thanh cười thành tiếng: "Tiền bối đừng trêu chọc em nữa."

  "Ở đây tôi có một vài ứng cử viên khá tốt, nhưng tôi thực sự không muốn giới thiệu với em, em quá hoàn hảo." Doãn Thu Bình tặc lưỡi.

  Kỷ Du Thanh lúc này mới ngồi thẳng lại nghiêm túc nói: "Tiền bối, kỳ thật hôm nay..."

  "Tôi biết, em không cần vòng vo, nhất định có chuyện gì đúng không, cứ việc nói, tiền bối tôi đây có thể giúp được gì chắc chắn sẽ không từ chối." Đối phương hào phóng nói.

  Kỷ Du Thanh buông dao nĩa trong tay xuống, lại nhấp một ngụm rượu đỏ " em có người bạn có đứa con gái đang học ở Hoa Đô năm nhất, kì vừa rồi được học bổng nhưng lại bị vướng một vài vấn đề, nên muốn hỏi anh một chút."

  Doãn Thu Bình nghe vậy, lập tức có chút tức giận: "Nhìn xem, đây là lỗi của em, tại sao chuyện lớn như vậy em không tìm tôi sớm hơn, tôi có thể nhờ giảng viên hướng dẫn để ý hơn, bạn sinh viên đó khoa nào lớp nào?"

  "Không, không." Kỷ Du Thanh xua tay, "Điều đó không cần thiết, nhưng tình hình học bổng năm nay của lớp con bé có vấn đề gì đó. Theo điểm cuối kỳ của con bé thì đáng lẽ phải đạt nhưng cuối cùng lại không được."

  Doãn Thu Bình nghe xong thở dài một hơi, theo thói quen gõ ngón tay lên bàn, trầm tư nói: "Vậy chuyện này cũng không tầm thường, thứ hai tôi sẽ quay lại trường học để điều tra, nếu ở giữa có hành vi không đúng tôi nhất định sẽ giúp đứa nhỏ khia giành công đạo."

  "Tiền bối, cảm ơn rất nhiều." Kỷ Du Thanh bày tỏ lòng biết ơn chân thành.

  "Ha ha ha ha, em khách khí rồi đó là việc nên làm." Đối phương dừng một chút, nói: "Cho dù chuyện này là người khác nói đến tai tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy, huống chi lại là em yên tâm đi, chờ tôi điều tra rõ ràng rồi sẽ báo lại cho em đầu tiên."

  Kỷ Du Thanh đạt được kết quả mong muốn, bữa ăn này thật sự không hề uổng phí.

  Mặc kệ thế nào, hy vọng điều này có thể được điều tra rõ ràng, Nghiên Nghiên cố gắng như vậy, những thứ nên thuộc về con bé thì phải là của con bé như vậy đối với Nghiên Nghiên mới công bằng

  Kỷ Du Thanh biết rằng cô không có nhiều năng lực , nhưng cô sẽ cố gắng sử dụng hết khả năng và mối quan hệ của mình để bảo vệ sự phát triển của Nghiên Nghiên.


  Tất nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc trước khi hai người tách ra, Kỷ Du Thanh lấy ra lọ nước hoa nổi tiếng mà cô vừa mua ở quầy sáng nay từ trong xe ra cung kính đưa cho Doãn Thu Bình

  Doãn Thu Bình có chút bối rối liên tục từ chối, "Không, không, không, tôi không thể cầm cái này làm sao tôi có thể lấy đồ của em chứ, là tiện tay giúp em thôi mà tính ra việc này cũng là liên quan đến trường học."

  Kỷ Du Thanh kiên quyết nhét vào trong tay Doãn Thu Bình "Tiền bối, cái này em mua cho chị dâu, anh cứ cầm lấy đi."

  "Được, vậy tôi sẽ nhận nó." Doãn Thu Bình nhận lấy nước hoa.

  Quý Du Thanh gật đầu, vẫy tay rồi tiễn người kia lên xe, sau khi xe của đối phương bắt đầu lái đi, cô quay người sải bước về phía xe của mình.

  Liếc nhìn thời gian đã là một giờ chiều, không ngờ một bữa ăn lại kéo dài đến thế mà không nhận ra. Cô không biết Nghiên Nghiên ở nhà một mình có ăn cơm hay không nghĩ đến đây, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra rồi gọi đi.

  Lúc này, Đường Nghiên đang ôm bát mì vừa ăn vừa ngồi trên ghế sofa xem TV, tiếng điện thoại làm nàng giật mình, vội đặt bát mì xuống cầm điện thoại lên, cố gắng nuốt nốt chỗ mì còn lại trong miêng rồi mới bắt máy.

  " Nghiên Nghiên, con ăn cơm chưa?"Kỷ Du Thanh hỏi.

  "Ăn..ăn rồi ạ." Đường Nghiên vội vàng nói: "con đã ăn rồi."

  Kỷ Du Thanh lên xe đóng cửa lại, "được rồi, có chuyện này cô phải nói trước với con, sau khi con quay lại trường học có thể sẽ có giáo viên đến tìm con, con chỉ cần phối hợp tốt nói hết những chuyện con biết nói ra, nhà trường sẽ xử lí."

  "Vâng, con hiểu rồi ạ." Đường Nghiên nghĩ thầm, chẳng lẽ cô Kỷ từ sáng sớm đã ra ngoài giải quyết chuyện này cho nàng sao?

 Thỉnh thoảng nàng lại nghe thấy tiếng còi ô tô trên đường.

 Vừa đi qua hàng hoa quả, Kỷ Du Thanh liền lập tức quay lại rồi nói vào điện thoại, " tầm hai mươi phút nữa cô sẽ đến nhà, không nói với con nữa."

  Cúp điện thoại xong Kỷ Du Thanh xuống xe, đi vào cửa hàng hoa quả.

  Hai mươi phút, Đường Nghiên đặt điện thoại xuống, dùng tốc độ nhanh nhất có thể ăn xong một bát mì, cầm bát trong tay chạy tới dọn dẹp chỗ ngồi, sau đó thu dọn phòng khách.

  Cửa hàng trái cây này có diện tích không nhỏ, rộng khoảng trăm mét vuông, có đủ loại trái cây trong nước và nhập khẩu, Kỉ Du Thanh đi loanh quanh, cô không ngừng suy nghĩ về một loại trái cây mà Nghiên Nghiên đã mua khi cô nhập viện, chúng là những quả cam ngọt ngào, thơm ngon và mọng nước, nhưng trên kệ trước mặt có rất nhiều loại cam, nhiều loại trông giống nhau, khiến cô nhất thời cảm thấy có chút ảo não

  *

  Đúng như cô Kỷ nói, thứ hai có giảng viên đến ký túc xá, các bạn cùng phòng lúc đó đều bối rối, cho rằng Đường Nghiên làm chuyện gì đó bên ngoài, Đường Nghiên thì đi theo giảng viên một lời cũng chưa nói.

  Từ hôm đó đại khái trôi qua khoảng hai tuần, lâu đến nỗi Đường Nghiên suýt chút nữa đã quên mất, thẳng cho đến một ngày đến lớp học như thường lệ thì có một giảng viên đến lớp học, thông báo trước cả lớp là lớp bọn họ sẽ thay đổi giảng viên hướng dẫn theo sau chính là giảng viên mới.

  Còn về phần thầy Trần đã bị tạm thời cách chức để điều tra do lấy quyền hành tư lợi riêng. Danh sách học bổng cũng vì đó mà sai nên đã điều chỉnh lại là Đường Nghiên có tên, tất cả mọi người đều thấy thật may mắn nhưng chỉ có Đường Nghiên biết, tất cả những điều này đều nhờ cô Kỷ vì nàng mà phải bôn ba.

  Người nàng phải cảm ơn nhất chính là cô Kỷ.

  "Mình đã nói rồi, điểm số cậu cao như vậy, biểu hiện hảng ngày cũng tốt, học bổng không phải của cậu thì của ai." Hạ Tử Hàm hưng phấn lắc vai.

  "Đi ăn, đi ăn, đi ăn!" những người bạn cùng phòng khác hét lên.

  "..."

  Tâm trí Đường Nghiên đang lang thang, hoàn toàn không để ý đến mọi tiếng động xung quanh.

  Nàng nên tặng cô Kỷ một món quà, nên tặng gì bây giờ nhỉ?