Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 92



  Đường Nghiên trước kia không có thẻ ngân hàng, mọi chi phí đều gửi cho cậu sau đó cậu sẽ phát cho nàng.

  Sau khi chuyển hộ khẩu sang nhà cô Kỷ, cô đưa nàng đi xin chứng minh nhân dân mới, tiện thể làm một vái thẻ ngân hàng để thuận tiện cho cô cấp phí sinh hoạt cho nàng, trừ bỏ tiền cô Kỷ cho hàng tháng thì đây là lần đầu tiên nàng tự mình kiếm được nhiều tiền như vậy.

  Đây là một số tiền lớn đối với nàng, vì các bạn trong phòng la hét muốn nàng khao một chầu nên nàng đã chiêu đãi họ một bữa ăn vào đêm thứ hai sau khi nhận được học bổng, cùng lúc nàng cũng nhận được tiền mẹ nàng gửi chúc mừng việc nàng được học bổng.

  Mẹ nàng gửi cái tin nhắn đọc thì có chút xa lạ cùng khách sáo.

  Đường Nghiên đáp lại bằng hai chữ cảm ơn.

  Sau khi tan học vào ngày thứ Sáu, Đường Nghiên chủ động gửi tin nhắn cho cô Kỷ, nói không cần đón nàng vì buổi chiều nàng có cuộc hẹn với các bạn buổi tối mới có thể trở về, Kỷ DU Thanh cũng nhắn lại nói nàng buổi tối đi về cẩn thận, nếu muộn không có xe về thì có thể gọi cô đến đón.

  Trên thực tế, Đường Nghiên đã nói dối, không có cuộc hẹn nào với các bạn cả mà thay vào đó là nàng hẹn gặp chị Bội Văn.

  "Xin lỗi đã đến muộn, tôi phải tránh cho chị Du Thanh thấy" Bội Văn vừa chạy chậm vừa cúi đầu nhìn đồng hồ nói với ĐƯờng Nghiên người đã đến điểm hẹn trước, đang đứng trước trung tâm thương mại.

  "Cô Kỷ đã tan làm rồi ạ?" Đường Nghiên tò mò hỏi.

  "Không, nghe nói buổi tối chị ấy có tiệc nên ở lại công ty tăng ca đến thời gian hẹn luôn, chúng ta tranh thủ thời gian đi." Bội Văn kích động nói

  Đường Nghiên gật đầu.

  Hôm nay là sinh nhật lần thứ 36 của cô Kỷ, Đường Nghiên nghĩ có lẽ cô đã quên hôm nay là ngày gì, nên nàng đã nhờ chị Bội Văn ra ngoài để bàn cách tổ chức một bữa tiệc sinh nhật khó quên cho cô.

  Hai người sóng vai nhau đi dạo trong trung tâm thương mại, " cô Kỷ có thích hoa không?" Đường Nghiên hỏi.

  "Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ phụ nữ đều thích hoa, mặc dù đồng nghiệp nam trong công ty thường vì nhiều lý do khác nhau tặng hoa cho chịấy, nhưng chị ấy luôn từ chối họ, có điều tôi nghĩ chị ấy sẽ không từ chối em đâu." Bội Văn nói

  "Vậy em đi mua một bó hoa trước." Đường Nghiên nói.

  "Chờ một chút." Bội Văn ngăn cản nàng: "Mua hoa có quá rõ ràng không, muốn tặng hoa hồng sao?"

  Đường Nghiên ngơ ngác nhìn cô, ngầm hỏi, hoa hồng không dùng được sao?

  Bội Văn lắc lắc ngón tay, "Hoa hồng là biểu tượng của tình yêu ngay cả kẻ ngốc cũng có thể hiểu được, tôi khuyên em không cần vội vàng như vậy, cẩm chướng đi ý chỉ cảm ơn ân sư, ý tứ tôn kính".

  Đường Nghiên bất mãn mím môi, bày tỏ sự nghi ngờ sâu sắc: "cô Kỷ cũng không phải là thầy của em."

  Nàng cũng cảm thấy như vậy lại cảng kéo khoảng cách của hai người ra xa

  "Quên đi, cứ chọn hoa hồng đi, tôi đoán chịấy sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy đâu," Bội Văn nói.

  "Cứ vậy đi" ĐƯờng Nghiên mới ra đời, cái gì cũng chưa hiểu trực tiếp mua một bó hồng lớn ước chừng phải có chín mươi chín bông ôm ở trước ngực, không có nhìn thấy nàng, đi đến trước mặt Bội Văn, Bôi Văn thấy vậy không hề nể mặt mà cười lới

  "Cái này có phải quá khoa trương không".

  Đường Nghiên trợn mắt nói: "Suýt chút nữa em đã mua chín trăm chín mươi chín bông đó, nhưng nó quá đắt".

  Cầm hoa đi dạo trong trung tâm mua sắm, chắc chắn rất bắt mắt, lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Đường Nghiên bị một cặp dây chuyền bên trong cửa kính mê hoặc, đứng bên ngoài nhìn hồi lâu.

  "Em muốn mua cái này?" Bội Văn hỏi.

  Đường Nghiên gật đầu không chút do dự, nhưng nó thực sự đắt tiền. Một chiếc vòng cổ có giá hơn năm nghìn tệ, hai chiếc dây chuyền cộng lại có giá hơn mười nghìn tệ, Đường Nghiên không có đủ tiền để mua hai chiếc, nhưng nếu một đôi dây chuyền mà chỉ lấy một chiếc thì nó không còn ý nghĩa nữa.

  Mặc dù nàng và cô Kỷ đã có một cặp dây chuyền không hẳn được coi là dây chuyền đôi, mà cái đó còn do người khác tặng hơn nữa lúc đó còn có ý như vòng mẹ con, Đường Nghiên muốn thay cái đó.   " Thích vậy thì mua đi." Bội Văn ôm cánh tay đứng bên cạnh nói

Đường Nghiên lâm vào thế khó xử, nàng sợ lần sau sẽ bỏ lỡ cơ hội này, Bội Văn hình như đã nhận ra khó khăn của nàng, liền chủ động hỏi: "Em mang theo không đủ tiền à, chị cho mượn."

  Đường Yên lập tức khơi dậy hy vọng, quay đầu nhìn cô, thẳng thắn hỏi: "Vậy em có thể từ từ trả cho chị không?" Dù sao chuyện một lúc bỏ ra nhiều tiền như vậy cho nàng vay cũng thực khó.

  Bội Văn vui vẻ mỉm cười nói: "Không trả lại cũng không sao cả."

  "Không được, em nhất định phải trả lại." Đường Nghiên ánh mắt kiên định.

  Được nhân viên quầy mời, họ bước vào trong và lấy ra cặp dây chuyền, đầu tiên là đối phương giới thiệu về ý nghĩa của dây truyền là trải qua nhiều đau khổ trong tình yêu , bỏ qua mọi gông xiềng, dị nghị của thế tục mà có được tình yêu chân chính.

  Đây không phải là thứ được thiết kế riêng cho nàng sao? Đường Nghiên càng ngày càng thích, hy vọng cô Kỷ có thể nhận lễ vật của nàng cũng hy vọng tương lai một ngày nào đó nàng và cô cũng có được tình yêu chân chính.

  "Tôi mua!" Đường Nghiên nói.

  "Được rồi, mời cô qua đây thanh toán."

  Chị Bội Văn đã hào phóng cho nàng vay mấy nghìn tệ, cuối cùng cầm được dây chuyền trong tay, Đường Nghiên yêu thích không thôi.

  "Ừm ~~ em đã tặng dây truyền đôi rồi, thì chị nên mua gì tặng đây, không thể đến tay không được" Bôi Văn lầm bầm.

  Đường Nghiên đang đắm chìm hoàn toàn vào thế giới riêng của mình, nên hoàn toàn không nghe được lời Bội Văn nói

  *

  Kỷ Du Thanh đang ngồi trong phòng làm việc, sau khi hoàn thành hợp đồng, liếc nhìn đồng hồ trên bàn, đã gần tám giờ tối, cô nhìn lại điện thoại, thấy mình vẫn chưa nhận được tin nhắn nào của Đường Nghiên hẳn là đã đi ăn ở ngoài, cô đang chuẩn bị tiếp tục xử lí công việc thì di động vang lên.

  Đó không phải là tin nhắn của Nghiên Nghiên, mà là cảnh báo thời tiết, một cơn mưa lớn đang đến, Kỷ Du Thanh đột nhiên nhớ ra rằng cửa sổ trong nhà chưa đóng, cô vội vàng tắt máy tính cầm túi sách đi thẳng về nhà.

  *

  Món quà Bội Văn mua cho Kỷ Du Thanh là một đôi giày cao gót vô cùng đẹp, Đường Nghiên vô cùng ngạc nhiên khi chị ấy nhỡ rõ kích cỡ của cô Kỷ, Bội Văn cầm tốt túi giày nhẹ nhàng đáp, " về sau những việc này em sẽ nhớ rõ thôi."

  Bội Văn chính là hy vọng, con đường của chị ấy sau nay sẽ thuận buồm xuôi gió, vui vẻ hạnh phúc.

  Đó là lý do cô tặng chị ấy đôi giày này, vì đôi giày đẹp mới có thể đưa chị ấy những nơi tốt đẹp, xem những phong cảnh đẹp đẽ.

 Đường Nghiên cảm thấy rất xấu hổ khi mình còn chưa hiểu hết về cô Kỷ, Bội Văn thấy vậy vỗ vỗ vai nàng an ủi, " cái này cũng không có gì, dù sao tôi cũng quen chị ấy nhiều năm rồi, còn em mới ở cùng với chị ấy một năm, từ từ sẽ biết thôi."

  Đường Nghiên gật đầu.

  Khi Kỷ Du Thanh về đến nhà, trong nhà tối om, bên ngoài gió thổi ào ào, hình như đã lâu rồi trời không mưa ở thành phố này.

  Sau khi đóng cửa sổ phòng, cửa kính ban công, Kỷ Du Thanh gọi điện cho Đường Nghiên, cô có chút lo lắng rằng trời bắt đầu mưa to thì nàng sẽ không thể bắt xe về nhà.

  Điện thoại reo một lúc lâu mới có người trả lời.

  Lúc này, Đường Nghiên và Bội Văn đang đứng trong tiệm bánh, khi nhận được điện thoại Đường Nghiên sợ hãi đến mức vội vàng chạy nhanh ra chỗ yên tĩnh mới dám nghe máy.

  "Vâng, cô Kỷ."

  "Con vẫn đang ăn sao?" Kỷ Du Thanh hỏi.

  "Vâng, đúng vậy." Đường Nghiên vốn không giỏi nói dối mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, Bội Văn đứng một bên chỉ lên gương mặt đỏ bừng của nàng mà cười nhạo.

  "Tại sao bên đó lại yên tĩnh như vậy?" Kỷ Du Thanh lại hỏi.

  Không biết cô Kỷ có nghi ngờ hay không, nhưng Đường Nghiên thực sự hoảng sợ: "Bên trong ồn ào quá nên con ra ngoài."

  "Ừm... dự báo thời tiết nói trời sắp mưa, lát nữa có thể không bắt taxi được, khi nào về gọi cho cô trước mười lăm phút, cô sẽ đi đón con."

  "Vâng, vâng được ạ" Đường Nghiên vội vàng đồng ý, nàng muốn nhanh chóng ngắt điện thoại nếu không nàng sợ sẽ bị lộ mất.

  "Vậy cô cúp máy trước."

  "Được rồi, tạm biệt cô Kỷ."

  Đường Nghiên thở dài một hơi sau khi cúp điện thoại, ngực nàng tim đập thình thịch.

  "Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà, em xem em kìa sợ đến mức mặt đỏ bừng cả lên." Bội Văn cười nói.

  "Bất ngờ mà bị lộ thì sẽ không còn là bất ngờ nữa" Đường Nghiên đáp lại.

  Với năm trăm tệ cuối cùng còn sót lại, Đường Nghiên mua một chiếc bánh ngọt nàng không ngờ ở thành phố bánh lại đắt như vậy.

  Nửa giờ trôi qua kể từ cuộc điện thoại, Đường Nghiên vẫn chưa về, Kỷ Du Thanh ngồi trong phòng khách ngồi chờ, cơn mưa to gõ vào cửa kính, đúng lúc này, một âm thanh như kính vỡ phát ra từ một căn phòng bên phải, Kỷ Du Thanh vội đứng dậy đi kiểm tra, vừa mở cửa phòng Đường Nghiên, một trận gió thổi vào mặt cô, cửa sổ ướt nhẹp lọ hoa bị rèm cửa thổi đụng vỡ dưới sàn.

  Kỷ Du Thanh nhanh chóng tiến lên đóng cửa sổ kéo rèm lại, sau đó ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh bình hoa vỡ, may mắn thay đều là những mảnh vỡ lớn, không có mảnh thủy tinh nhỏ nào cô cẩn thận dọn sạch.

  Khi cô chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, một cuốn sổ đang mở trên mặt đất đã thu hút sự chú ý của cô, có thể do Đường Nghiên vô tình để quên, rồi vừa nãy rèm cửa làm rơi xuống đất nên một bên ướt nhẹp.

  Kỷ Du Thanh cúi người nhặt lên, cô không có ý định đọc, nhưng tên của cô tình cờ xuất hiện nhiều lần ở trang nhật ký đó, sự tò mò thôi thúc cô lặng lẽ đọc nhật ký.

  Nó ghi lại rất nhiều sự việc, cũng như rất nhiều lời bình luận và quan điểm của Nghiên Nghiên về bản thân cô, Kỷ Du Thanh trong đời không thể tưởng tượng được rằng có một ngày cô sẽ dùng cách xấu xa như vậy để đi sâu vào nội tâm của một cô bé.

  Nội dung cuốn nhật ký khiến cô bất ngờ, bàng hoàng, sợ hãi và hơn hết là không nói nên lời.

(Tiếng mở cửa)

Có người về, Kỷ Du Thanh nhanh chóng khép nhật kí lại, đi ra ngoài.