Tìm Vì Sao

Chương 10: Chương 10



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"...!Được."
Lúc trả lời, Biên Bá Hiền nhận ra giọng của mình đã run rẩy.

Ban đầu tiến vào Phác gia, Phác Xán Liệt liền dứt khoát đặt ra xưng hô cho Biên Bá Hiền, làm cậu mỗi lần chào anh đều phải cẩn thận từng li từng tí, sợ mình buột miệng gọi tên anh, chọc anh mất hứng.

Có điều cũng khá tốt, cuối cùng đã vượt qua cửa ải này.

Biên Bá Hiền nghĩ.

Cậu cúi đầu tiếp tục ăn mấy món ăn đơn giản trước mặt, nhìn chúng chầm chậm tỏa ra làn khói nhỏ, xoang mũi ngập tràn mùi thức ăn thơm lừng.

Cậu dùng khóe mắt nhìn bóng lưng đẹp đẽ của anh, trong chớp mắt này, Biên Bá Hiền mới cảm nhận rõ ràng, mùi vị của ngôi nhà.

"Reng -"
Chuông điện thoại vang lên không đúng lúc.

Phác Xán Liệt thở dài một hơi khó nghe thấy, anh cau mày, đứng lên đi tới bộ tây trang khoác ở giá treo, lấy di động trong túi ra nghe máy.

Phân phó hai, ba câu với người điện xong, anh bỏ điện thoại lại chỗ cũ, xoay người đi vào căn phòng, lát sau đã mặc đồ nghiêm chỉnh, chuẩn bị trở về công ty tham gia đại hội cổ đông lâm thời.

Biên Bá Hiền nhìn anh như vậy, trong lòng cũng đoán được đại khái, tuy đã chuẩn bị tinh thần cho việc anh sẽ rời đi nhưng nhìn hình bóng anh vội vàng thu dọn đồ đạc, vẫn không nhịn được chua xót viền mắt.

Phác Xán Liệt cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đằng sau, anh hơi nghiêng đầu, hai tay bận bịu cầm văn kiện, mở miệng nhẹ nhàng nói.

"Nghỉ sớm một chút, tôi đi trước."
Một câu nói, số từ không nhiều, mà tựa như đập vào đầu Biên Bá Hiền, để lại vết tích sâu thẳm.

Cậu há miệng, muốn giữ anh lại một lúc hoặc nói vài câu nhắc nhở lại không biết nên làm thế nào.

Giống như ngàn vạn cây bông vải, chen chúc nhau nở rộ, không thể dứt ra, cũng không nỡ lìa cành.

Anh đứng ở cửa một hồi, như đang đợi cậu đáp lời, cuối cùng tựa hồ chờ đợi hụt hẫng, xoay người nắm tay cầm.

Thế nhưng, ngay lúc cửa chính sắp khép lại, Phác Xán Liệt nghe được rõ ràng một lời nói.

"Tạm biệt, Xán Liệt."
Đây là lần đầu Phác Xán Liệt cảm thấy, khi xa nhau trong lòng sẽ nhớ nhung.

Bốn chữ đi kèm ngọn gió đầu thu, cuốn lấy hương hoa quế nhàn nhạt, mơn trớn khuôn mặt Phác Xán Liệt, thấm vào ký ức đã khô cạn từ lâu.


Buổi tối hôm ấy, thời điểm hơn mười một giờ, Biên Bá Hiền đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Đột nhiên, điện thoại yên tĩnh nằm trên bàn sáng lên, báo có tin nhắn mới.

Cậu đặt ly nước xuống, rút một tờ giấy ra lau tay, chậm rãi đi tới, mở màn hình di động lên.

[Người gửi: Xán Liệt]
"Tôi hơi bận, không thể về được.

Em ở nhà nhớ nghỉ ngơi, có gì cứ tìm dì Mạnh."
Biên Bá Hiền suy tư chốc lát, không nghĩ ra hồi âm gì cho hợp, gõ gõ mấy lần mới nhấn gửi đi.

"Được."
Hi vọng anh cũng nghỉ thật tốt, em sẽ chờ anh về.

Biên Bá Hiền ôm chăn, hơi híp mắt lại nghĩ.

Rạng sáng hôm sau, Biên Bá Hiền theo thói quen muốn đến Flower Cafe làm bữa sáng của Phác Xán Liệt, trong lúc thay đồ nhớ tới điểm tâm hôm qua, trong lòng không khỏi căng thẳng, ủ rũ buông hai tay đang cài cúc áo, cúi thấp đầu, hơi buồn.

Hôm qua, ngoại trừ buổi sáng không vui, đúng là một ngày tốt đẹp.

Mà hôm nay, chỉ có một mình cậu, đi về phòng ốc trống rỗng.

Bây giờ, không còn hương thơm bữa cơm mê người, không còn tiếng nồi chảo chạm nhau vang lên tiếng giòn giã, cũng mất đi bóng lưng dịu dàng cùng giọng nói động lòng người.

Giờ đây, chỉ còn thưa thớt vài cây xanh biếc, dưới ánh mặt trời cố gắng lớn lên.

Mùi vị căn nhà, dường như lại biến mất.

Chẳng biết vì sao, gần đây nước mắt Biên Bá Hiền như thừa ra.

Rõ ràng đã quen với cuộc sống thế này từ lâu, vậy mà dạo này, mỗi lần nhớ tới đều bị kích thích muốn khóc.

Quả nhiên, mình vẫn không có can đảm đi ôm ấp ấm áp.

Cậu khịt khịt mũi, vừa vặn Mạnh Thế Thanh tới.

Bà chuẩn bị xong bữa sáng, đặt lên bàn, Biên Bá Hiền không có hứng thú, ăn mấy muỗng liền lấy cớ cửa hàng bận đi trước.


Trên đường đến Flower Cafe, Biên Bá Hiền vừa đi vừa khắc hoạ dáng vẻ Phác Xán Liệt.

Dáng vẻ anh nhíu mày, dáng vẻ anh suy nghĩ, dáng vẻ anh mỉm cười, còn có dáng vẻ lúc anh nghiêm túc xử lý công việc.

Mỗi một dáng vẻ, sâu sắc khắc trong đầu Biên Bá Hiền, bất kể sóng gió đều không thể thổi đi, không tài nào xóa nhòa.

Mỗi lần nghĩ tới những điều này, cậu không nhịn được cười nhẹ.

Ưm, đặc biệt nhất là vào ngày cưới, anh mặc âu phục cùng kiểu với cậu, đứng ở cuối thảm đỏ, hàng lông mày giãn ra, chờ cậu đến gần.

Biên Bá Hiền chưa từng có tình yêu chân chính, dù lúc mẹ cậu còn sống, bà vẫn không có nhiều thời gian làm bạn với cậu trong lúc cậu trưởng thành.

Ngẫm lại, cậu là một thân một mình đi tới bây giờ, vậy nên, rất khát vọng tình yêu thương.

Mắt thấy đồng hồ treo trên tường đã sắp tám giờ, Phác Xán Liệt vẫn chưa nhận được bữa sáng Biên Bá Hiền tự tay chuẩn bị, ngay cả người luôn tập trung làm việc như anh cũng thất thần không ít lần.

Nhãn lực Bạch Tâm Mộc mạnh, nhận ra rõ điểm này, luôn lặng lẽ nhắc nhở Phác Xán Liệt, thuận tiện nói thêm mấy câu, che đi khuyết điểm.

Mặc dù ông chủ mình chưa nói gì, Bạch Tâm Mộc cũng đoán được chung chung.

Hôm nay, người bạn nhỏ nhà ông chủ không đem điểm tâm tới.

Thừa dịp rảnh rỗi không có công việc.

Bạch Tâm Mộc yên lặng lẻn đến Flower Cafe.

Một là cô rất thích bầu không khí ở đó, hai là muốn nói chuyện phiếm với Biên Bá Hiền.

Không biết có phải là trực giác của phụ nữ hay không, trong mắt Bạch Tâm Mộc, Biên Bá Hiền là người rất cô đơn.

Quả nhiên, sự thật đúng là như vậy.

Bạch Tâm Mộc nhẹ nhàng đẩy cửa vào, đến phòng lớn đảo mắt một cái đã thấy bóng người chăm chú làm cà phê sau bàn làm việc.

Cô rón rén lại gần, thình lình gõ gõ bàn gỗ trước mặt Biên Bá Hiền, dọa cậu sợ không nhẹ.


Biên Bá Hiền còn chưa lấy lại tinh thần, Bạch Tâm Mộc đã ngồi xuống ghế đối diện, giơ tay huơ huơ trước mắt cậu, "Này! Tôi là Bạch Tâm Mộc, cậu đã gặp tôi rồi."
Nhìn Biên Bá Hiền ngơ ngớ hoàn hồn, cô nhịn không được phì cười, thấy tay cậu hơi run liền lúng túng gãi đầu.

"À thì...!Tính tôi lúc rảnh là vậy, không có ý xấu đâu, muốn hù cậu chút thôi."
"Không...!Không sao."
Biên Bá Hiền bỏ cà phê lên kệ, lau sạch bơ dính bên viền rồi tìm ghế dựa cao, mặt đối mặt với Bạch Tâm Mộc.

"Không biết...!Hôm nay tới có chuyện gì không?"
"Không có gì cả, chẳng qua bữa nay Phác tổng không có bữa sáng cậu làm, tâm trạng thấy thường."
Nghe vậy, tim Biên Bá Hiền không kiềm được co rút.

Cậu không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.

Thật ra, không phải cậu không muốn đưa điểm tâm cho anh, mà là hơi sợ.

Cậu không biết có bao nhiêu người muốn giữ Phác Xán Liệt, cũng không biết mấy ngày gần đây thái độ của Phác Xán Liệt đối với cậu đến tột cùng là thế nào.

Cậu sợ rằng, khi bộc lộ tất cả tình cảm thành tâm này ra, cậu sẽ bị thương khắp người.

Tựa như nhận ra Biên Bá Hiền nặng trĩu bao nhiêu, Bạch Tâm Mộc cười nhẹ chuyển đề tài.

Hai người bọn họ ngồi đó tán gẫu hồi lâu, nói không biết bao đề tài.

Đương nhiên, đều lấy Phác Xán Liệt làm trung tâm.

Bạch Tâm Mộc nói Biên Bá Hiền, mỗi lần đến quý mới, Phác Xán Liệt đều tăng ca trước sau xấp xỉ một tháng, để bảo đảm hết thảy công việc đều hoàn thành tốt theo kế hoạch.

Mỗi ngày mở vài đại hội, có lúc đưa ra yêu cầu, muốn mở công ty nhỏ ở ngoài nước, ngoại trừ vấn đề ngôn ngữ còn phải khắc phục chênh lệch múi giờ, làm anh luôn không ngủ đủ giấc.

Thỉnh thoảng anh còn xử lý tài liệu và các hạng mục và quyết định sách lược các loại, bận bịu từ sáng đến tối không nghỉ.

Trước đó, Biên Bá Hiền biết Phác Xán Liệt rất bận, nhưng không ngờ lượng công việc của anh dày thế này.

Năm nay Phác Xán Liệt tròn hai lăm tuổi, rõ ràng đã lớn thế mà không có thời gian sắp xếp cuộc sống, mỗi giây mỗi phút phải gắn liền với công việc.

Đột nhiên cậu cảm thấy hơi bối rối, sau khi tiễn Bạch Tâm Mộc liền ngẩn người ở bàn lúc lâu.

Cậu rất đau lòng Phác Xán Liệt, nhưng không biết nên san sẻ với anh thế nào.

Luôn thấy sự hiện diện của mình trong nhà quá rườm rà, ôm đùi Phác Xán Liệt lại không thể giảm bớt mệt nhọc cho anh.

Chuyện này với cậu gần như mang tính tai họa không trợ giúp.

Kim đồng hồ theo thời gian chuyển động, trôi qua, chớp mắt đã qua mấy tiếng.


Người đi trên đường so với khi trước đã vơi ít, Biên Bá Hiền thừa dịp chưa đông người rời khỏi cửa hàng tản bộ, làm dịu cảm xúc cậu đè nén trong lòng.

Trên đường thời đại đi lung tung không có mục đích, trong lúc vô tình bước tới ngã rẻ, một tiệm tạp hóa thu hút sự chú ý của Biên Bá Hiền.

Hai tay hắn cậu đút vào áo khoác dài, tiến vào tiệm.

Mới vừa vào cửa, hương thơm từ cây oải hương bao trùm lấy cậu, cậu hít sâu một hơi, nhất thời cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đứng trước kệ nhìn một loạt, phát hiện một cuốn tập trang trí đơn giản mà trang nhã.

Cậu đi tới lấy mấy cái khung ảnh, lật ra xem kiểu dáng bên trong.

Không hiểu sao, Biên Bá Hiền luôn thấy bộ ảnh này liên quan đến tình cảm của mình, mỗi lần lật, cảm giác nhớ nhung Phác Xán Liệt ngày càng nặng.

Sựt nhớ trong hòm còn dự trữ vài bức ảnh, tâm trạng cậu hơi động, mua lại cuốn album này.

Nói cảm ơn với nhân viên phục vụ, Biên Bá Hiền liền cầm gói màu lam nhạt ra ngoài.

Cậu không vội vã về Flower Cafe mà đi tới nhà trọ.

Cậu vô cùng cấp bách muốn bỏ từng dáng vẻ của Phác Xán Liệt vào trong bộ ảnh này.

Tiện đường cậu còn mua bút Marker màu sắc rực rỡ, lấy ra những tấm ảnh lúc Phác Xán Liệt còn học cấp ba, từng cái từng cái đặt lên bàn.

Có cái là cậu nhờ học trưởng chụp, có cái là lấy ở website trường, nhưng đa số, đều là tự Biên Bá Hiền trốn trong góc chụp lén.

Khoảng cách thời gian giữa các tấm ảnh rất ngắn, số lượng cũng không ít.

Biên Bá Hiền dán những tấm này lên, tâm tư cũng theo đó nhớ tới bộ dạng mình đã thầm thích anh thế nào.

Không nhịn được nở nụ cười, quả thật đó là ngày tháng đẹp đẽ nhất.

Chờ Xán Liệt hoàn toàn chấp nhận mình, liền đem những thứ này cho anh xem đi.

Biên Bá Hiền nghĩ.

Nhưng mà, Biên Bá Hiền có nằm mơ cũng chẳng ngờ, con đường tương lai, không thể bằng phẳng như vậy.

Sự tuyệt vọng, khó có thể tránh khỏi, nhưng sau cơn bão, sẽ thấy được trời sao lắng đọng.

-
Chú thích:
Bộ ảnh BBH mua dạng thế này:
.